Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2174:

 

Tiêu Tứ lần này là đi thật.

 

Tiêu Thành vẫn nghe động tĩnh ngoài cửa, Tiêu Tứ đi rồi, lạnh lùng cùng cảnh giác trong tròng mắt anh dần dần tán đi, lúc này Tô Tiểu Đường dưới người đột nhiên nhắc chân, đạp mạnh về phía hạ bộ của anh.

 

Tiêu Thành là ai, làm sao có thể để Tô Tiểu Đường đắc thủ, ở cùng con mèo hoang này, anh cần phải bảo vệ tốt tiểu đệ đệ của mình.

 

Bàn tay Tiêu Thành chế trụ đầu gối Tô Tiểu Đường, lực đạo bén nhọn đạp trên giường, anh đắc ý nhướng mày: “Không đá trúng nhé.”

 

Một giây kế tiếp, bốp!

 

Tiếng tát tai thanh thúy vang lên, Tô Tiểu Đường dùng sức tát anh một bạt tai.

 

Tiêu Thành bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh trật nửa khuôn mặt tuần tú.

 

Khuôn mặt nhỏ của Tô Tiểu Đường trướng hồng trợn lên giận dữ nhìn lấy anh, vừa xấu hỗ vừa giận dữ mắng: “Tiêu Thành, anh là tên khốn!”

 

Tiêu Thành xoay mặt lại, không vui nhíu mày: “Sờ em một chút thì làm sao, giận đến như vậy, em trước đây chưa từng bị sờ qua?”

 

Tô Tiểu Đường nhìn anh, gương mặt này ngược lại cũng tuấn lãng, song nhìn kỹ phía dưới ngũ quan cùng đường nét của anh lại phá lệ tinh xảo, sinh ra vài phần cảm giác tễ nguyệt phong hoa*, gương mặt giống như vậy không xứng với ngũ quan trời sanh của anh, càng giống như một viên minh châu bị bụi phủ kín, khiến người ta thấy không rõ diện mạo thật.

 

*Trăng trong mưa, hoa trong gió.

 

“Ai lại xấu xa hạ lưu giống như anh chứ!” Tô Tiểu Đường đầy anh ra, nhanh chóng ngôi dậy.

 

Cô năm nay chỉ mới 19 tuổi, vẫn là một cô gái ngoan ngoãn, đừng nói đến yêu đương, tay cô cũng chưa từng được bạn nam nắm qua, nhưng vừa rồi anh lại…

 

Tiêu Thành ngã xuống trên giường bệnh, anh nhìn thoáng qua cô gái đang tức giận, buồn cười xòe rộng bàn tay của mình: “Em chỉ lớn được chừng này, như sân bay ấy, một chút thịt cũng không có, tôi còn chưa ghét bỏ em thì thôi, em còn tức giận.”

 

Tô Tiểu Đường nhìn điệu bộ anh cười chê, khuôn mặt nhỏ đỏ đến mức có thể nhỏ máu, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, anh đã sớm chết hơn một nghìn lần.

 

“Vân còn tức? Vậy được, em tới sờ tôi đi, tôi để em sờ lại đó.” Tiêu Thành vươn tay kéo lại cánh tay gầy của cô dùng sức kéo, Tô Tiểu Đường trực tiếp ngã nằm trên lồng ngực to lớn của anh.

 

“Tới sờ, sờ ở đây nè, thế nào, có phải tôi lớn hơn em một chút đúng không?”

 

Tiêu Thành ấn tay cô lên trên ngực mình.

 

Tô Tiểu Đường tránh vài lần, nhưng tránh không được, người đàn ông này một thân cơ bắp, mạnh đến đáng sợ, lại còn rất hoang dã.

 

Dù sao chỉ mới 19 tuổi, Tô Tiểu Đường cũng nhớ tới hoàn cảnh của mình, bố không còn, mẹ đã sớm bỏ đi, cô thành cô nhi, còn bị tên khôn Tiêu Thành này bắt nạt, hôn hít sờ soạng không nói, còn nhục nhã cô.

 

Tô Tiểu Đường cắn răng lên đôi môi đỏ mọng, đôi mắt bỗng nhiên có chút đỏ.

 

Cô làm sao vậy?

 

Tiêu Thành khựng lại, anh cảm thấy con gái thực sự là một sinh vật thần kỳ, nước mắt nói đến là đến ngay.

 

Khuôn mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay đang ở trước mắt, khó khăn lắm mới lón được đôi chút, trong thanh thuần lộ ra vài phần cắm ky, hiện tại cô tựa vào trong ngực anh, hai người rất ái muội, hơi thở đều quấn quanh nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK