Chương 760
Rầm, một tiếng, một giây trước đại sảnh còn huyên náo mà hiện tại đã nháy mắt yên tĩnh lại, phăng phắc không tiếng động.
Mọi người trố mắt nhìn nhau rồi nhìn Mạc Tuân, Mạc Tuân phát điên ghê quá, hiện tại khuôn mặt tỉnh xảo ấy đã nhuốm hơi sương lạnh, như thể trời mù sắp đổ giông.
Lê Hương không thấy đâu ư? Không phải vừa rồi cô ấy còn ở nơi này sao? “Các người còn đứng ngây đó làm gì, nhanh lên một chút đi tìm Lê Hương cho tôi, nếu như Lê Hương xảy ra chuyện gì, các người cũng đừng nghĩ trốn!” Khóe mắt Mạc Tuân đỏ thắm quát to.
Ai nấy đều sợ đến bả vai run lên, Lê Hương đã xảy ra chuyện liên quan gì đến bọn họ, vị này Mạc tổng đại nhân là muốn giận cả chém thớt đây mà, cái này… cũng quá không nói lý rồi đó?
Nhưng bộ dáng Mạc Tuân bây giờ thực sự quá dọa người, trong ấn tượng của bọn họ vị Mạc tổng đại nhân này vẫn là vui giận không lộ, thành thục chững chạc, chưa từng ai thấy anh phát giận, anh hiện tại siết chặt tay, đôi mắt đen thẫm, thâm trầm đến đáng sợ.
Không thể chọc.
Không dám chọc.
Không dễ chọc.
Mọi người nhanh chóng đi tìm Lê Hương.
Lúc này có người tìm đến hồ bơi, nhanh chóng hét lớn: “Mạc tổng, Lê tiểu thư ở đây! Không xong rồi, Lê tiểu thư rơi xuống nước rồi!”
Hồ bơi tương đối vắng vẻ, mọi người lại đang vui vẻ ở sảnh, nên lúc Lê Hương rơi xuống nước mọi người cũng không chú ý.
Nếu như không phải Mạc Tuân đến rồi rồi làm ra động tĩnh lớn như vậy, mọi người chắc chắn sẽ không phát hiện ra Lê Hương.
Mạc Tuân nhanh chóng nhắc đôi chân dài đi tới, mỗi một bước đều lộ ra vẻ sắc bén mạnh mẽ, anh đi tới bên hồ bơi, hồ nước trong veo thấy rõ dáy, anh liếc mắt liền thấy được Lê Hương phía dưới.
Thân thể mềm mại của Lê Hương đã chìm dưới đáy nước, chiếc váy tinh không trên người cùng mái tóc dài xõa tung dưới làn nước, môi hồng răng trắng, mi mục như họa, cô từ từ nhắm hai mắt, tuyệt mỹ đến yêu dã, cô dường như chính là yêu cơ trong nước.
Đồng tử Mạc Tuân co rút, không còn kịp suy tư nữa, anh lập tức nhảy vào trong hồ bơi.
Mạc Tuân mạnh mẽ nhanh chóng bơi qua, lúc này mới nhìn ra chân Lê Hương bị kẹp lại rồi, anh lội qua, rút chân cô ra.
Cánh tay dài đưa tới, anh nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, sau đó mang theo cô bơi lên.
Mạc tổng lên rồi?
Mạc tổng cứu Lê tiểu thư lên rồi?
Mạc Tuân toàn thân ẩm ướt, anh ôm Lê Hương đặt xuống đất, nhanh chóng có người qua đây kiểm tra hơi thở dưới mũi Lê Hương.
Lê Hương đã không còn thở nữa?
Người kia sợ đến mức ngã vật xuống đất, không ai ngờ buổi tiệc đang yên lành lại xảy ra án mạng, Lê… Lê Hương chết rồi?
Gì chứ? Mọi người đều vây quanh, bọn họ nhìn Lê Hương nằm trên mặt đất, cô gái nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, cũng không hề còn chút sức sống.
Cô… cô thật sự đã chết rồi? Bữa tiệc hôm nay có thể nói Lê Hương là nhân vật chính, cô đầu tiên là đạt được tình thương của lão thái quân, sau đó lại bị hai anh em Mạc gia tranh giành, vừa rồi trong sàn nhảy cô xoay thân nhảy múa, càng mê đảo bao nhiêu ánh mắt, sinh mệnh tươi trẻ mà sáng chói như thế vậy mà bây giờ lại im hơi lặng tiếng nằm trên mặt đất.
Mọi người thôn thức không ngớt.
Mạc Tuân không có biểu tình gì, mái tóc ngắn ướt nhẹp tí tách nhỏ nước, giọt nước lạnh như băng kkia theo gò má anh tuấn chảy xuống không ngừng nhỏ xuống, anh mím vành môi trắng bệch bắt đầu hồi sức tim phổi cấp cứu cho Lê Hương.