Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1548:

 

Tống Minh cũng nhìn một chút thời gian, ước định thời gian ba ngày trước sắp đến, viên kim hoàn Lê Hương lưu lại kia ở mười hai giờ đêm nay sẽ mắt đi hiệu lực, nếu như Lê Hương vẫn chưa trở lại, vậy Mạc Nhân Nhân thì sẽ từ chết giả biến thành chết thật.

 

Ba ngày nay Lê Hương không có một chút tin tức truyền về, Mạc Từ Tước đã nói qua, cô không mang Quan Tử Long về được.

 

Rất rõ ràng chuyến đi mang Quan Tử Long về cũng không thuận lợi, Lê Hương khi nào trỏ về cũng trở thành một cái ẩn số.

 

Tiểu Mạc Thần Dịch cũng nâng lên đầu nhỏ, nhìn về phía đồng hồ treo tường trong phòng, hiện tại thời gian “tik tok”

 

giành giật từng giây, Tiểu Mạc Thần Dịch mở miệng nói: “Mẹ con đi chuyến này chính là đặt sinh mệnh bà bác Nhân Nhân trên người mình, chuyến này gánh nặng đường xa, mẹ con còn không sợ, ông nội, chúng ta lại có cái gì phải sợ?”

 

Liễu Chiêu Đệ soạn tin”đã xảy ra chuyện” gửi ra ngoài, thế nhưng không biết làm sao, tin nhắn gửi đi thất bại.

 

Chuyện gì xảy ra?

 

Chẳng lẽ là… nơi này tín hiệu không tốt?

 

Hoặc là… người thần bí nơi đó đã đã biết tin tức gì, trực ném bà ta đi2 Trái tim Liễu Chiêu Đệ lập tức trở nên bắt ổn, kinh sợ bắt an, bà ta lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, sợ Mạc Từ Tước ở nơi đó phát hiện.

 

Đêm dần khuya, chuông cổ trong bệnh viện vnag lên, đã đến ban đêm mười một giờ, cả thế giới an tĩnh đến một chút thanh âm cũng không có, hoặc như là sự yên tính trước cơn bão táp, khiến người ta run sợ bất an.

 

Liễu Chiêu Đệ không dám trở về, vẫn ở trong bệnh viện, nhưng bà ta làm sao cũng không ngủ được, dự cảm không lành trong lòng đã càng ngày càng mãnh liệt.

 

Lúc này “két” một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, có một bóng đen lặng yên không tiếng động đi đến.

 

Người nào?

 

Liễu Chiêu Đệ trong nháy mắt sợ hãi ngồi dậy, bà ta vươn tay mở đèn bàn, trước mặt là… Má Ngô.

 

“Má Ngô, sao má lại tới đây?” Liễu Chiêu Đệ kinh ngạc nói.

 

Má Ngô đưa ngón tay đặt ở bên mép làm động tác “suyf”, sau đó nhỏ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì, vì sao Mạc Nhân Nhân chết không có động tĩnh gì, Mạc gia còn bí mật không phát tang?”

 

Liễu Chiêu Đệ cả kinh, bà ta từ trên xuống dưới nhìn má Ngô vài lần: “Má Ngô, bà là? Lẽ nào bà chính là… người thần bí kia?”

 

Liễu Chiêu Đệ vẫn chưa từng gặp người thần bí kia, bây giờ thầy má Ngô, bà ta kinh sợ.

 

Má Ngô cũng không trả lời vấn đề này, ở trong ngọn đèn mơ tối gương mặt đầy nếp nhăn nhìn hết sức âm u đáng sợ, bà ta nằm vùng ở bên người Mạc Nhân Nhân lâu như vậy, tự tay trù mưu Mạc Nhân Nhân chết, chờ trận mưa rèn gió dữ này, ai biết bà ta cứ chờ mãi, chỉ chờ được tịch mịch, Liễu Chiêu Đệ mát đi liên lạc, nơi Mạc gia một chút thanh âm cũng không có.

 

Thời gian ba ngày hết sức dài dằng dặc, phảng phát trải qua một thế kỷ, hiện tại trời tối người yên, bà ta chỉ có thể mạo hiểm tới một chuyền.

 

*Tôi… tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, Mạc Từ Tước đè xuống tất cả mọi chuyện với giới bên ngoài, cũng bảo tôi không được tới gần Mạc Nhân Nhân… thằng nhỏ biến thái Mạc Thần Dịch kia cũng tới, nó ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ, nói cái gì Mạc Nhân Nhân căn bản cũng không Chết…

 

Má Ngô chắn động, sắc mặt đại biến, bà ta vươn tay kéo lại cổ áo của Liễu Chiêu Đệ: “Cô nói cái gì, Mạc Thần Dịch nói Mạc Nhân Nhân không chết?”

 

“Đúng vậy, Mạc Thần Dịch nói như vậy, nhưng là… nhưng là tôi thấy Mạc Nhân Nhân rõ ràng đã chết rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK