Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 957:

 

Mạc Tuân đứng thằng người, khăn mặt giữ trên tay, ánh mắt u ám nóng bỏng nhìn chằm chằm cô: “Được, lát nữa anh đi mua, em nghỉ ngơi trước đi.”

 

“Anh phải mua ngay bây giờ.”

 

“Lê Hương, nếu như em còn sức, chúng ta có thể làm thêm một lân.”

 

Hàng mi Lê Hương khẽ run lên, nhắc cái gối bên người dùng sức ném lên gương mặt tuần tú ấy, lửa giận sôi trào, cuối cùng cô cắn răng mắng hai chữ: “Súc sinh!”

 

Mạc Tuân không tránh, gối đập phải mặt anh sau đó rơi xuống thảm, trong chất giọng khàn khàn tràn ra vài phần dỗ dành cưng chiều: “Vậy em đừng ầm ï đòi uống thuốc nữa, anh sẽ tha cho em.”

 

Mạc Tuân vén chăn, giúp cô che đi cảnh xuân, cô không hỏi tới vết thương của anh, anh thừa nhận trong lòng anh rất mắt thăng bằng, rất mất mác.

 

Nhưng nhớ tới vừa rồi anh ở trên người cô gieo rắc đầy dấu vết thuộc về mình, loại thỏa mãn này bây giờ còn khiến da đầu anh tê dại, quên đi, còn tính toán với cô làm gì? Anh thân cao chân dài đứng ở bên giường, cặp mắt u ám hẹp sâu kia rơi vào cỗ cô, nơi đó trống trơn, cô đã ném chiếc dây chuyền cùng nhẫn đi mắt rồi.

 

“Lê Hương, em ngủ trước nhé, anh xuống phía dưới tìm dây chuyền.”

 

Anh muốn đi tìm dây chuyền? Chiếc dây chuyền cùng nhẫn đó đã bị cô vứt xuống hồ rồi mà.

 

Hàng mi dài như cánh quạt của Lê Hương khế run lên, bàn tay nhỏ bé dùng sức siết thành rồi quyền: “Mạc Tuân, đừng đi tìm, cho dù có tìm được em cũng sẽ vứt. Sau này sẽ có người đàn ông khác tặng em kim cương châu báu, tự em cũng có tiền mua, không thèm đồ của anh.”

 

Mạc Tuân mím đôi môi mỏng, bóng lưng mạnh mẽ rắn rỏi đứng ở tranh tối tranh sáng lộ ra vẻ âm u vô cùng, anh vươn đôi chân dài đạp ngã chậu nước trên ghé rồi nhắc chân rời khỏi phòng.

 

“Rầm” một tiếng, anh dùng lực sập cửa, phát tiết bắt mãn trong lòng.

 

Trong phòng an tĩnh, Lê Hương mở mắt ra nhìn ngọn đèn treo trên đỉnh đầu, trong tròng mắt một mảnh mê man, cô biết lời mình vừa nói tổn thương anh, chiếc dây chuyền đó là mẹ anh để lại cho anh.

 

Nhưng, đi đi.

 

Đi mới tốt.

 

Cô cũng không muốn nhìn thấy anh nữa rồi.

 

Nhưng, vì sao trái tim lại vẫn đau nhức như thế? Mưa đổ xuống giữa trời đêm, trên đường cái không một bóng người, gần như ngay cả một chiếc xe cũng không thấy, Mạc Tuân đi tới bên hồ nước.

 

Anh nhắc đôi chân dài bước vào trong hồ, khom cơ thể cao lớn lục lọi trong hồ, tìm chiếc dây chuyền kia.

 

Cô vứt dây chuyền đi mắt, anh nhất định phải tìm nó về.

 

Mưa to trong nháy mắt xối ướt anh, chiếc áo sơ mi trắng liền trở nên trong suốt, ướt nhẹp dán lên lồng ngực to lớn, phân nửa nơi bên trái dần dần có vệt máu thâm ra ngoài.

 

Anh vốn không xử lý vết thương, bởi vì biên độ động tác quá lớn, vết thương nơi đó lại rách ra.

 

Rất nhanh, cả tắm áo sơ mi trắng đều bị nhuộm đỏ.

 

Tóc mái ướt nhẹp rũ xuống, hạt mưa lạnh như băng đánh xuống mi mắt, anh mím môi tìm kiếm từng tắc từng tắc, không buông tha bắt kỳ một xó xỉnh nào trong hồ.

 

Anh sẽ tìm được?

 

Nửa giờ trôi rồi một giờ qua, anh vẫn không tìm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK