Chương 2282:
Hiện tại Cố Dạ Cẩn lênh đênh vượt biển, cũng rời khỏi Tứ Cửu Thành, chặt đứt tất cả quá khứ, từ nay về sau vì Diệp Linh mà sống.
Lê Hương rốt cục cũng an tâm, cô câu đôi môi đỏ mọng: “Được, A Sinh.”
Sáng sớm hôm sau.
Về chuyện “tài xê” này, Diệp Linh không tán đồng: “Lê Hương, tớ cám ơn ý tốt của cậu, nhưng tài xế không cần đâu, tớ ở cùng một nam tài xế, cứ là lạ thế nào.”
Lê Hương nỗ lực củng cố tâm lý cho Diệp Linh: “Linh Linh, cậu bây giờ không phải một người, mà là một phụ nữ có thai, bụng của cậu sẽ từ từ lớn, về sau hành động cũng không thuận tiện, tớ không ở cạnh cậu, cậu còn phải đi bệnh viện kiểm trai thai kì, mỗi tuần đều phải đi, xuất hành đều là vấn đề, hơn nữa một mình cậu ở, khẳng định có chút việc cần đến thể lực, hay là đèn hư cần người thay, những thứ này đều cần giúp đỡ, tớ rất quen vị A Sinh này, A Sinh quen với anh trai cậu, cũng là bạn anh cậu đó, chúng tớ không ở đây, để anh ấy chăm sóc cậu, chúng tớ mới an tâm.”
Lê Hương tận tình khuyên bảo như vậy, lại nói đến cả anh trai, Diệp Linh cũng có chút động lòng: “Thế nhưng, anh ấy tại sao lại muốn tới làm tài xế cho tớ?”
“Bởi vì… A Sinh này gia cảnh không tốt lắm, cần dùng tiền gấp, tớ với anh trai cậu bằng lòng sẽ trả thù lao phong phú cho anh ấy, mọi người đều là người quen, anh ấy tận tâm, chúng tớ bỏ tiền, liền đạt thành hiệp nghị, cho nên nếu như Linh Linh cậu cự tuyệt, hai bên đều sẽ rất xấu hồ.”
Lê Hương đã nói như vậy, Diệp Linh căn môi một cái: “Vậy được rồi…”
Lê Hương và anh trai đêu bận rộn chuyện riêng của mình, cô chấp nhận người tài xế A Sinh này coi như để cho bọn họ an tâm điI “Thật tốt quá Linh Linh, A Sinh đã tới, hiện tại để anh ấy dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra tổng hợp đi!” Lê Hương đầy Diệp Linh ra.
Cổng lớn tứ hợp viện “két” một tiếng bị kéo ra, Diệp Linh liếc mắt liền thấy được bóng người cao to tuấn tú bên ngoài, Cố Dạ Cần đã tới từ sớm.
Ngày hôm nay Cố Dạ Cẩn một thân mặc áo gió màu đen, trên khuôn mặt tuấn mỹ đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, anh đã chờ một hồi lâu, hiện tại một tay đút trong túi quân ưu nhã lại lười biếng tựa trên thân xe, lúc này ánh nắng rực rỡ, tia nắng xán lạn chiếu anh một thân ấm áp, khiến người ta không dời mắt nồi.
Là anh!
Diệp Linh liếc mắt một cái liền nhận ra Có Dạ Cẩn, thì ra anh chính là bạn của anh trai mà Lê Hương nói đến.
“A Sinh!” Lê Hương kêu một tiếng.
Cố Dạ Cẩn nhanh chóng ngắng đầu, anh đi tới, ánh mắt rơi trên người Diệp Linh, hết sức mềm mại.
Diệp Linh vẫy vẫy tay, chào hỏi một tiếng trước: “Hi, chào anh.”
“Chào em.” Cô Dạ Cân đáp một tiêng.
Lê Hương nhanh chóng nói: “Linh Linh, A Sinh tới đón cậu rồi, hai người mau đi bệnh viện đi! Tớ cũng sắp đi rồi.
Cố Dạ Cần vô cùng lịch sự kéo ra cửa xe kế bên người lái.
Thế nhưng Diệp Linh không lên xe, cô nhìn nhìn chiếc Maybach này, sau đó từ từ dời bước đến bên người Lê Hương, nhỏ giọng nói: “Quán oản, lái Maybach… đây chính là… gia cảnh không tốt mà cậu nói?”
Ờm…
Lê Hương cười giã lã: “Maybach không phải của anh ây, là đi thuê! Đi thuê đó!”
“Ò.” Diệp Linh gật đầu.
Lê Hương chột dạ thở dài một hơi, cũng may Diệp Linh tin.