Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1707:

 

Liễu Anh Lạc vẫn lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu ạ, tôi chờ anh ấy.”

 

Một chờ này, lại từ tối chờ đến khuya, lễ tân nhìn Liễu Anh Lạc, cô gái mới mười bốn mười lăm tuổi, mặc trên người áo lông trắng, cổ quần khăn quàng cổ màu đỏ, môi hồng răng trăng đã khuynh thành động nhân, tương lai đã dự là phương hoa đến bậc nào.

 

Cô gái nhỏ vẫn đứng ở đó, hai mắt nhìn về phía trước, ở trong biển người mênh mông tìm kiếm thân ảnh cô quen thuộc.

 

Cô nói – tôi chờ anh ấy.

 

Thật giống như, kiếp trước và kiếp này, cô vì anh mà đến, ngân hà đầy mắt đều là anh, tầm mắt đạt tới đều là anh.

 

Nghe được tiếng động, cặp mắt phượng sắc bén như chim ưng của Lệ Quân Mặc tỏa qua đây, Lâm Thủy Dao chạm phải đôi mắt nhuộm đầy ham muốn đỏ tươi ấy.

 

Thời gian cứ như vậy dừng lại.

 

Hơn mười giây qua đi, Lâm Thủy Dao hoàn hồn, bình tĩnh buông ra chốt cửa, lui ra ngoài: “Sorry Lệ tổng, tôi ra ngoài, anh cứ tự nhiên.”

 

Xoay người đi hai bước, bà cảm giác phía sau có tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, sau đó cổ tay mảnh khảnh của bà bị siết lại, người đàn ông đặt bà trên đầu vai, đi vài bước rộng trực tiếp ném bà vào dưới vòi hoa sen.

 

Nước lạnh lập tức từ đỉnh đầu xối xuống , xối bà đến tỉnh.

 

Lâm Thủy Dao ngẳng đầu: “Lệ tổng, anh muốn làm cái gì?”

 

Lệ Quân Mặc trong hơi nước lượn lờ nhìn về phía bà: “ba”

 

một tiếng, một bàn tay chống trên vách sứ trắng tinh bên người bà, thân thể đồ sộ áp vào bà, mang theo tình cảm cực nóng mãnh liệt khàn khàn giọng: “Cô.”

 

Lâm Thủy Dao nhíu mày lại, đôi môi đỏ mọng phát động: “Lệ tổng, anh đùa hay thật đấy?”

 

Viền mắt Lệ Quân Mặc càng đỏ hơn, như là dã thú nhìn mình chằm chằm con mùi, bên trong lóe ra ánh sáng tất phải có được: “Tôi đang yên lành ở chỗ này, sao cô lại xông tới, Lâm Thủy Dao, là cô trêu chọc tôi trước!”

 

Cho nên, trách bà à…

 

Hai người hiện tại dựa vào rất gần, Lâm Thủy Dao có thể đánh giá khuôn mặt anh tuần của ông ở khoảng cách gần, nhiều năm trước trong màn đêm ám muội kia bà cũng biết ông điển trai đến thế nào, đẹp không chút tỳ vét, mê đảo nhân chúng.

 

“Lệ tổng, chúng ta đã nói rồi chỉ là diễn, tôi có thể liếc mắt đưa tình với anh, thế nhưng nếu như nói bồi ngủ, tôi đây không muốn.” Lâm Thủy Dao nói thẳng, bà không muốn.

 

Lệ Quân Mặc nhấp môi mỏng một cái, ông chưa từng có thói ép buộc ai, mặc dù hiện tại thân thể khó chịu, nghe được bà nói “không muốn”, ngọn lửa trong ông cũng tiê tán không ít.

 

Nhưng ông cũng không buông bà ra, mà hừ lạnh một tiếng: “Lâm Thủy Dao, cô đang vì ai thủ thân như ngọc?”

 

Cho dù cả người ông nóng rực, giữa lông mày anh tuấn kia đều tràn ra vẻ lạnh lẽo.

 

Lâm Thủy Dao: “Có ý gì?”

 

Thân thể cường tráng Lệ Quân Mặc ép xuống, hai bàn tay chống bên người của bà: “Làm sao, ở trước mặt tôi thì giả ngốc, cô ngàn vạn lần đừng nói với tôi, máy năm nay cô một người người đàn ông cũng không có, cho dù cô nói tôi cũng sẽ không tin, tôi cũng chẳng phải dễ lừa như đứa con nít ba tuổi!”

 

*.” Lâm Thủy Dao không biết nói gì, bởi vì bà muốn nói ông không cho nói mà!

 

Hiện tại mái tóc dài cuộn sóng màu nâu đậm ẩm ướt rơi tí tách quấn trên khuôn mặt bà, bà giơ tay lên dịch mái tóc bên quai hàm ra sau tai, trong gương mặt yêu kiều tràn ra một tia lười biếng: “Lệ tổng, anh sao cứ như đang… bắt gian tôi thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK