Chương 2002:
Hoa tỷ thở dài một cái, chị phức tạp nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, chỉ mong em thật sự là máu lạnh vô tâm, bằng không, con dao này tổn thương anh ta, em chẳng lẽ không đau?”
Diệp Linh thõng xuống hàng mi như lông vũ: “Được rồi, không cần chườm nữa đâu ạ, bảo thợ trang điểm qua đây xử lý mặt em một chút, em phải ra ngoài quay phim rồi.”
Cảnh hôm nay của Diệp Linh là cảnh chia tay, An Sinh trước kia là thiên kim hào môn, có một vị hôn phu ưu tú lỗi lạc Từ Nặc, song thời kỳ chiến loạn An Sinh cửa nát nhà tan, Từ gia đã không coi trọng An Sinh, Từ phu nhân còn tự mình tới cửa đưa tới thư từ hôn.
Thế nhưng Từ Nặc thâm tình với An Sinh không đồng ý, ở dưới trận mưa lớn, anh đi tới trước cửa nhà An Sinh.
“Diệp Linh, cảnh này hơi khó, tôi thấy hôm nay trạng thái cô không tốt lắm, mặt tái nhợt, cô chuẩn bị tốt chưa, không thì chúng ta ngày mai quay nhé!?” Đạo diễn Vương rất rõ chuyện giữa Cố Dạ Cần và Diệp Linh, cho nên ông dò xét hỏi Diệp Linh.
Diệp Linh lắc đâu: “Không cân, đạo diễn Vương, tôi có thể.”
“Được, vậy chúng ta quay thôi.”
Mưa nhân tạo đã bắt đầu đổ xuống, nam diễn viên đóng vai Từ Nặc đã có mặt, Diệp Linh cũng ra sân.
Diệp Linh đi tới bệ cửa sổ trên lầu hai, trên người cô là bộ quần áo học sinh màu lam trắng, náu tóc đen dài thanh thuần nhu thuận buông sau vai, e rằng đã nhận ra cảm giác man mát bên ngoài, cô vươn cánh tay vòng lấy chính mình, bờ vai gầy nhỏ ấy làm người thương yêu.
Đạo diễn Vương nhìn Diệp Linh trong ông kính, nhịn không được hướng vê phía bên người Hoa tỷ tán dương: “Mỗi lần Diệp Linh nhập vai, tôi liền cảm thấy cô ấy đã là An Sinh.”
Hoa tỷ gật đầu: “Lần đầu tôi thấy Diệp Linh, cũng biết cô ấy sinh ra là dành cho màn ảnh.”
Đạo diễn Vương cũng đồng ý, ông chính thức hô: “Actionl”
Cảnh diễn đã chính thức bắt đầu rồi, Từ Nặc đứng ở trong cơn mưa to la lớn về phía lầu hai: “An Sinh, anh biết em ở bên trong, em ra ngoài gặp anh đi!”
“Tại sao muốn giải trừ hôn ước với anh, em phải cho anh một lý do! Anh sẽ cứ đứng đây chờ em, em tin em không phải là một cô gái tuyệt tình!”
Diệp Linh đứng trên bệ cửa sô ở lâu hai, trong cơn mưa thu xào xạc, cô an tính ôm lấy chính mình, nhìn Từ Nặc dưới lầu.
Rất nhanh thể lực Từ Nặc chống đỡ hết nổi, ngất xỉu.
Xe riêng của Từ gia lái tới, Từ phu nhân mang Từ Nặc đi.
“An Sinh,” Lúc này một cái nữ sinh đi tới: “Cậu vì sao không đi xuống gặp Từ Nặc một lần, cậu tuyệt tình như vậy thực sự sẽ làm anh ấy tổn thương.”
Diệp Linh nhìn phương hướng Từ Nặc biến mắt, thật lâu không nói gì, cơn mưa bên ngoài đánh vào bệ cửa sổ, lách tách rung động, đang lúc mọi người cho là cô sẽ không nói chuyện, cô nhẹ giọng cất tiếng: “Anh ấy có rất nhiều người yêu, không thiếu một người là tôi, mà tôi, đã mắt đi tất cả, chỉ còn lại chính mình, nên tôi phải bảo vệ trái tim mình thật chặt, không để cho mình thua… quá thảm hại.”
Đạo diễn Vương nhìn cảnh diễn này lần thứ hai nhảy dựng lên, hay, thật sự rấy hay!
“Cut.” Đạo diễn Vương đánh bản hô ngừng.
Diệp Linh diễn xong đi tới, đạo diễn Vương lần nữa thở dài nói: “Diệp Linh, cô thực sự là quá tuyệt vời, ngày hôm nay khổ cực cô rồi, mau nghỉ ngơi đil”
Diệp Linh về tới trong phòng, Hoa tỷ rót một ly sữa bò nóng đưa tới: “Linh Linh, uống đi rồi đi ngủ sớm một chút!”
“Dạ.” Diệp Linh nhận lấy ly sữa, ngoan ngoãn uống hết.
Hoa tỷ cảm thấy từ khi Cố Dạ Cần đi, Diệp Linh trở nên rất hiểu chuyện, đa số cô đều rất nghe lời, người cũng biến thành an tĩnh, cô dường như không nói chuyện.