Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2402:

 

“Vậy vì sao hai người không ở cùng nhau?”

 

Trong đôi mắt sáng ấy của Hà Băng chợt tối đi: “Bởi vì, anh ta không cần Anh Đường Ngọc hít sâu một hơi, đêm nay anh ta bị đả kích quá nhiều, căn bản không tiêp thu được.

 

Hiện tại xã hội này đã rất thoáng, anh ta cũng không phải người có tư tưởng phong kiến bảo thủ, nếu thích Hà Băng, anh ta có thể chấp nhận tất cả quá khứ của cô.

 

Thế nhưng, anh ta có thể không để bụng thân thể Hà Băng, lại không thể không để bụng đến trái tim Hà Băng.

 

Thì ra, trong lòng của cô đã sớm có người!

 

Cô có người đàn ông cô yêu mến!

 

“Người đàn ông kia là ai2 Băng Băng, em nói cho anh biết, người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Anh muốn nhìn thử tên đàn ông làm em động tâm, làm em thích rôi lại ném bỏ em đền tột cùng có cái gì tốt, anh muốn nhìn thử anh thua bởi hắn ở đâu!” Viền mắt đỏ bừng Đường Ngọc dùng sức lắc bả vai Hà Băng.

 

Hà Băng bị lắc váng đầu, cô chau mày nói: “Đường Ngọc, chúng ta đã nói rõ, đừng thích em, về sau anh sẽ gặp được cô gái tốt hơn.”

 

Nói xong Hà Băng muốn tránh khỏi anh.

 

Đường Ngọc cảm thấy cô vô tình, cô đối với tất cả người đàn ông đều như vậy, rút đao đoạn thủy, quả đoán vô tình, nhưng càng như vậy, trái tim Đường Ngọc càng là bị siết đau, tên đàn ông kia rốt cuộc là ai, hắn ta dựa vào cái gì có được cô?

 

Đường Ngọc một tay kéo Hà Băng vào trong ngực mình: “Băng Băng, nếu tên đàn ông kia đã không cần em nữa, vậy em quên hắn đi! Anh sẽ coi như chưa có gì xảy ra, anh coi như cái gì cũng không biết, chúng ta kết hôn đi! Băng Băng, anh thực sự rất thích eml”

 

Đường Ngọc nâng khuôn mặt nhỏ của Hà Băng lên, cúi đầu hôn.

 

“Đường Ngọc, anh làm cái gì? Anh say rồi, buông ra!” Sắc mặt Hà Băng nhanh chóng lạnh xuống.

 

Tiêu Thành ở đối diện đường cái vẫn chú ý động tĩnh hai người bọn họ, hiện tại thấy Đường Ngọc muốn cưỡng hôn Hà Băng, mi tâm Tiêu Thành trầm xuông, khom lưng dập tát thuôc lá đông thời anh nhắc đôi chân dài, sãi bước đi qua.

 

Tiêu Thành vươn tay, lôi Đường Ngọc ra, còn dùng chính cơ thể cao to của mình chắn Hà Băng ra phía sau: “Đường Ngọc, bắt nạt một người phụ nữ có gì hay?”

 

Một lực đạo bén nhọn kéo tới, Đường Ngọc chật vật ngã về phía sau mấy bước, anh nhìn Tiêu Thành vaf Hà Băng, sau đó xoay người, trực tiếp bỏ chạy.

 

Hà Băng nhìn bóng lưng Đường Ngọc: “Trạng thái Đường Ngọc không tốt lắm, anh ta chạy như vậy có thể gặp chuyện không may hay không?”

 

Tiêu Thành liêc một ánh mất với một cái thủ hạ, thủ hạ kia gật đầu, nhanh chóng đi theo phía sau Đường Ngọc.

 

Tiêu Thành nghiêng người, cặp mắt u trầm rơi trên khuôn mặt nhỏ của Hà Băng, hiện tại tóc cô có chút rối, quấn trên khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, áo cardigan đen cũng tuột xuống một bên vai, lộ ra dây áo trắng, trong thanh thuần lộ ra vài phần cắm ky.

 

Tiêu Thành đã cảm thấy… vai của cô dường như rất mịn màng trơn trượt, mặc áo hai dây sẽ thường xuyên bị tuột xuống, ngón tay đút trong túi quần của anh vô ý thức ma sát, cổ họng cuộn lại: “Xem ra, vừa rồi tôi đã quấy rối đến hai người.”

 

Cái gì?

 

Hà Băng im lặng vài giây, đã hiểu ý tứ của anh, cô ngắng mặt nhỏ nhìn anh, đôi môi đỏ móc ra nụ cười châm chọc: “Anh cảm thấy anh chỉ là quấy rối đến chúng tôi thôi à? Lễ nào chuyện này không phải bởi vì anh mà có sao, nghe người khác nói tôi là một đôi giày rách, nói tôi bị đàn ông chơi qua, không biết Thành gia có cảm thụ thế nào nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK