Chương 976:
Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng đứng lên: “Mạc tổng, ý của anh là… anh trúng thuốc rồi? Có người hạ thuốc trong ly anh?”
“Câu này còn cần tôi đáp? Vậy tất cả nhịn!” Mạc Tuân nâng chân dài đạp bàn một cái, thức ăn trên bàn toàn bộ lật ngược.
Bởi vì Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu ngồi ở đối diện, thức ăn trên bàn rượu toàn bộ hát hết lên người bọn họ.
AI Hai người thét chói tai, mặc đầm dài thướt tha giò lại dính bẩn, khó chịu lại chật vật.
“Mạc tổng, anh!” Dạ Minh Châu rất tức giận, lần này cô ta hoàn toàn nghỉ ngờ Mạc Tuân là cố ý, cố ý chỉnh bọn họ.
Thế nhưng một giây kế tiếp Dạ Minh Châu liền đụng phải cặp mắt sâu hẹp kia của Mạc Tuân.
Mặt anh đột nhiên biến sắc, còn nỗi giận như thế, hơi thở đáng sợ tỏa ra nồng nặc, Dạ Minh Châu run đến nỗi lập tức câm miệng, không dám nói thêm tiếng nào.
“Kiều Sâm tiên sinh, rượu đỏ có vấn đề, ở trong làng du lịch của anh lại có người hạ thuốc tôi, việc này có phải anh nên cho tôi một công đạo không?” Mạc Tuân không vui nhìn về phía Kiều Sâm tiên sinh.
Chuyện đột nhiên xảy ra, Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng nhìn về phía phục vụ rót rượu kia, phục vụ chột dạ, liếc nhìn Dạ Minh Châu xin giúp đỡ.
Dạ Minh Châu nhanh chóng tránh mắt, giả vờ việc không liên quan đến mình.
Lê Hương vẫn không có lên tiếng chậm rãi cong môi cười nhạt: “Kiều Sâm tiên sinh, rượu đỏ đều là người hầu này phụ trách, nhưng một phục vụ không có lý do gì, cũng không có can đảm như thế dám hạ thuốc trong rượu, trừ phi, có người giật dây, tôi tin chỉ cần tra hỏi người phục vụ này một phen, liền có thể biết ai đứng saul”
Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng nói: “Người đâu, bắt tên phục vụ này lại, giam để thẩm ván.”
Nói rồi Kiều Sâm tiên sinh vừa nhìn về phía Mạc Tuân: “Mạc tổng, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho anh câu trả lời.
“Được.” Mạc Tuân nắm tay Lê Hương đi thẳng lên lầu.
Con ngươi Lệ Yên Nhiên co rụt, Mạc Tuân trúng thuốc, hiện tại anh cùng Lê Hương lên lầu chẳng lẽ là muốn cùng Lê Hương lăn giường? Không muốn, thuốc này là cô ta xuống, người lăn giường cùng anh phải là cô ta, sao lại đến phiên Lê Hương được chứ? “Anh Tuân, chờ em một chút!” Lệ Yên Nhiên cũng chạy theo lên lầu.
Trên hành lang, Mạc Tuân cùng Lê Hương đi tới phòng tổng thống, nhưng Lê Hương đột nhiên dừng bước, đôi mắt sáng nhìn về phía Mạc Tuân.
Đôi mắt trong vắt của cô gái lóe ra vẻ thông minh sắc bén, Mạc Tuân dừng lại: “Lê Hương, sao vậy em?”
“Mạc Tuân, Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu hạ thuốc anh, có phải hay anh đã sớm biết, nhưng anh vẫn muốn uống?”
Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, cô đã đoán được.
Mạc Tuân cũng biết chuyện này không gạt được cô, anh lần đến gần cô một bước, trong tròng mắt sâu thẳm cháy bỏng lửa dục: “Lê Hương, mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là… anh hiện tại rất khó chịu.”
Lê Hương thấy nhiệt độ người anh nóng kinh hoàng, cả người như đang bị thiêu đốt vậy.
Anh vậy mà tự hạ thuốc mình, thật quá điên rồ?
“Mạc Tuân, anh muốn làm cái gì?”
“Lê Hương, anh muốn em.” Mạc Tuân khàn khàn nói.
Lê Hương vươn tay hát tay anh ra: “Mạc Tuân, anh quá hèn, anh tương kế tựu kế, căn bản cũng tính kế em, anh muốn dùng cách này bức em.”