Chương 1051:
Lê Hương đi theo.
Mạc Tuân mang theo San San đi tới sân golf, Mạc Tuân vừa ra sân, đám giám đốc thương giới liền vây quanh, a dua nịnh hót anh, “Mạc tổng, anh thực sự là khách quý a, ngày hôm nay anh đại giá quang lâm hội sở Đế Hoàng, chúng tôi đều như nằm mơ, bình thường chúng tôi mời thư ký riêng của nah, xếp hàng cũng không đến phiên hẹn được anh.”
“Ôi, đây không phải là tân tấn tiểu ca hậu San San tiểu thư sao? Mạc tổng lại thay niềm vui mừng rồi.”
“Đồi tốt, cũ không đi mới không đến mà.”
Trong lòng San San cuồn cuộn, mặc dù bây giờ cô ta ở giới ca hát một lần đã nổi tiếng, thế nhưng giới ca hát cùng giới quý tộc thượng lưu có vách tường ngăn cản, cô ta xưa nay chưa từng tới bao giờ hội SỞ CaO cấp như Đế Hoàng, nơi giải trí ăn chơi đẳng cấp. Đám giám đốc này cũng là những tên máu mặt trong giới kinh tế thương giới, cô ta cũng chỉ có thể nhìn trên báo, không nghĩ tới bây giờ cô ta may mắn đứng ở đây, còn có tên tuổi trước mặt những người này.
San San trong lòng phát tức cắn răng, cô ta cố ý khiêu khích Lê Hương hai lần, thé nhưng Lê Hương thủy chung không tiếp chiêu, San San cảm giác mình như đập vào bông vải.
“Đây là nước gì thế hả? Khó uống như vậy!”
San San vung tay, trực tiếp hắt nước lên mặt Lê Hương.
Mái tóc dài của Lê Hương ướt hơn phân nửa, bọt nước theo gò má của cô nhỏ xuống, có chút chật vật.
“Ai nha thật ngại quá, vừa rồi trượt tay, cô không sao chứ?” San San cười vui vẻ nhưng còn giả mù sa mưa lấy ra mấy tờ giấy đưa cho Lê Hương.
Lê Hương không nhận, cô nâng mắt nhìn về phía San San, trong giọng nói thanh lệ lộ ra vài phần lạnh lùng; “Chơi vui thế à?”
Vẻ mặt Lê Hương thủy chung nhàn nhạt, thế nhưng vô hình trung lại bật ra khí tràng cường đại, San San ngạo mạn cũng không khỏi kinh hãi.
Nhưng San San nhanh chóng tìm lại chỗ đứng, cô ta hiện tại là tân sủng của Mạc Tuân, cô ta còn sợ kẻ nào chứ: “Một con hầu như cô còn dám nói chuyện với tôi như vậy à, biết tôi là ai không? Tôi là bạn gái mới của Mạc Tuân, cô có tin tôi mách Mạc tổng một cái thì ngày mai cô thì sẽ biến mắt khỏi Đề Đô không hả?”
Lê Hương chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng thành đường cung châm chọc: “Cô tự lo lắng cho mình trước đi thì hơn! Tôi sợ ngày mai cô liền từ người mới thành người cũ đấy, trong ngực Mạc tổng lại có vui mừng mới.”
“Mày!” San San nghẹn lời, cô ta phát hiện Lê Hương thật đúng là miệng miệng lanh lợi, ai cũng biết Mạc Tuân chỉ hứng thú với mỗi người phụ nữ chỉ được một tháng, Lê Hương đã giẫm vào nỗi đau của cô ta.
Lê Hương không nhìn cô ta nữa, mà là xoay người rời đi, cô muốn đi thay quần áo mới.
“Đứng lại!” Lúc này San San lại tức giận gọi lại cô: “Tao. để mày đi chưa hả? Ha, đúng rồi, đồ trên người mày ướt nhẹp thế kia, nếu không như vậy đi, tao thấy bên ngoài trời nắng to lắm đấy, mày ra ngoài phơi nắng đi, quần áo chắc cũng sẽ khô rất nhanh.”
Nhiệt độ không khí ngày hôm nay rất cao, rất oi bức, ánh nắng bên ngoài có thể hun chết người, nhưng San San lại bảo cô đứng ở bên ngoài phơi nắng.