Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1486:

 

Liễu Anh Lạc nhanh chóng nghiêng người qua, giơ tay lên liền đỡ cái trán bị đụng của ông: “Có đau không?”

 

Mạc Từ Tước ngắng đầu, lập tức đụng phải cặp mắt hạnh thanh lệ kia của Liễu Anh Lạc, hiện tại bà chau đôi chân mày lá liễu, sốt ruột lo lắng nhìn ông.

 

Liễu Anh Lạc rất nhanh thì ý thức được phản ứng của mình quá kích, tay bà còn đặt ở trên trán ông, bà nhanh chóng rút tay mình về.

 

Lúc này phía trước cửa xe phía trước mở ra, Mạc Nhân Nhân đi ra.

 

Là Mạc Nhân Nhân.

 

Liễu Anh Lạc đã rất nhiều năm không gặp Mạc Nhân Nhân rồi, hiện tại cách kính chắn gió, bà có thể thấy rõ ràng đôi mắt Mạc Nhân Nhân chăm chú rơi vào trên người bà, tràn đầy cừu hận.

 

Nếu như không phải là bởi vì cừu hận sâu đậm như thé, Mạc Nhân Nhân sẽ không điên cuồng lái xe ra, bức xe bọn họ dừng lại.

 

Liễu Anh Lạc đưa tay, muốn kéo ra cửa xe kế bên người lái.

 

Thế nhưng giọng Mạc Từ Tước trầm thấp vang lên: “Tôi xuống phía dưới, em đợi trên xe.”

 

Liễu Anh Lạc quay đầu nhìn về phía Mạc Từ Tước: “Em gái anh là tìm tôi, tôi xuống dưới gặp mặt cô ấy.”

 

Mạc Từ Tước như có như không câu môi mỏng, đạm mạc cất lời: “Có cái gì tốt để gặp, kích thích nó sao?”

 

Ngón tay Liễu Anh Lạc khẽ siết lại, nghe được châm chọc sắc nhọn trong lời nói ông, bà thõng xuống hàng mi nhỏ dài.

 

Lúc này Mạc Từ Tước kéo ra chỗ điều khiển dưới cửa xe đi, ông còn muốn khóa trái xe, sợ bà xuống xe, ông trực khóa bà trên xe.

 

Bên ngoài, Mạc Từ Tước đi tới trước mặt Mạc Nhân Nhân, ông trầm mặt, đế vương một đời thương giới hơn năm mươi tuổi dễ dàng có thể lộ ra vài phần không vui mà uy nghiêm quyết đoán, ông nhìn Mạc Nhân Nhân, thấp giọng khiển trách: “Mạc Nhân Nhân, em có phải điên rồi hay không, đường này là do em mở ra à?”

 

Mạc Nhân Nhân nhìn một chút Liễu Anh Lạc trong xe, vừa nhìn về phía Mạc Từ Tước: “Anh, anh để Liễu Anh Lạc xuống xe đi, em có lời nói với cô ta!”

 

Mạc Từ Tước không có biểu tình gì, chỉ là lãnh đạm phát động đôi môi mỏng: “Có lời gì em cứ nói với anh.”

 

“Anh!” Mạc Nhân Nhân tức giận kêu một tiếng: “Đã nhiều năm như vậy rồi, anh làm sao một chút cũng không thay đổi, anh luôn là che chở cô ta như vậy, chắn cô ta ở sau lưng anh, bảo vệ cần thận, làm cho toàn thé giới gian khổ vòng qua cô ta, đi nghiêng vào anh thế hả?”

 

Mạc Nhân Nhân đã thấy được Liễu Anh Lạc, cũng đã hơn hai mươi năm trôi qua, Liễu Anh Lạc dĩ nhiên một chút cũng không thay đổi.

 

Người phụ nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng tài ba đã từng quan nắp mãn kinh hoa một thời, dung nhan tuyệt lệ ấy cùng một bụng thi văn tài hoa chưa từng điêu linh nửa phần, càng khiến Mạc Nhân Nhân chú ý chính là, Liễu Anh Lạc vẫn là trẻ trung như vậy.

 

Một người phụ nữ bốn năm mươi tuổi lại như một cô thiếu nữ, Lâm Thủy Dao và Anh Lạc đều như thế, song các bà lại tuyệt nhiên bát đồng.

 

Lâm Thủy Dao thiên về hướng năng động, rực rỡ, linh động, bà đem chính mình sống thành thiếu nữ, mà Liễu Anh Lạc là kiểu phụ nữ được đàn ông cưng chiều, là được người đàn ông Mạc Từ Tước này nuông chiều mà ra!

 

Hơn ba mươi năm trước, Liễu Anh Lạc gả cho Mạc Từ.

 

Tước, Mạc Từ Tước dựng tường cao, xây phòng Kiều, lầy bảo vật khắp nơi đưa bà cất kỹ, những năm kia dù xảy ra bao nhiêu gian khổ, dù cho long trời lở đất, ông sẽ đưa tay vì bà chống màn trời, bảo vệ bà ở phía sau mình, gió thổi không lọt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK