Chương 63:
Lê Hương nhanh nhẹn thoát khỏi sự lôi kéo của anh ta, lui về sau một bước: “Tô Hi, bộ dạng anh nhìn giống như sắp cho tôi đi xem chuyện cười của mình vậy, anh không cần động chạm, tôi sẽ đi theo sau.”
Tâm trạng của Tô Hi hôm nay rất tốt, cho nên không so đo với Lê Hương: “Vậy thì đi thôi.”
Lê Hương cũng ởi theo.
Hai người đi tới trước cửa một gian phòng xa hoa, Tô Hi cong môi lên: “Quán Quán, em tự mình xem đi.”
Lê Hương nhìn vào bên trong, cả gian phòng đều tràn ngập mùi khói thuốc, đều là các thanh niên quyền quý ở Hải Thành, mấy người họ đang đánh bài, trong đó có một bóng người quen thuộc, là Mạc Tuân.
Hai ngày nay anh không trở về, vậy mà lại ở trong quán bar này đánh bài.
Trong gian phòng còn có mấy cô gái trang phục quyến rũ yêu kiều ngồi cạnh, có lẽ là đầu bảng ở 1949, rất xinh đẹp.
Bên người Mạc Tuân cũng có hai cô gái, có thể nói là trái ôm phải ấp.
Lê Hương cảm giác như có một cây kim đang cắm thẳng vào trong lòng mình, đau đớn âm ï, khiến hốc mắt cô hơi đỏ lên.
Tô Hi theo phía sau, vốn muốn nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Lê Hương, thế nhưng lúc này anh ta lại vô cùng phẫn nộ: “Quán Quán, em thích anh ta?”
Lê Hương quay đầu lại: “Đúng vậy, tôi thích anh ấy, chuyện này có quan hệ gì với anh?”
“Quán Quán, em cũng nhìn thấy rồi đấy, anh ta chỉ đang chơi đùa với em mà thôi, dạng đàn ông xuất thân như anh ta, căn bản không thiếu phụ nữ, hiện tại anh ta cảm thấy mới mẻ với em, chờ tới khi bắt được em trong tay thì sự mới mẻ này sẽ biến mắt, đến lúc đó sẽ lập tức ném em ra sau ót, loại đàn ông như này có gì để thích cơ chứ?”
Đôi mắt Lê Hương đã rơm rớm lệ, cô biết là anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác, thế nhưng cô vẫn thích anh thì phải làm sao?
“Tô Hi, anh đã thấy chuyện cười của tôi rồi, lần này thì anh hài lòng chưa, hài lòng rồi thì cút đi, tôi vẫn thích anh ấy chứ không thích anh.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tô Hi lập tức trầm xuống, cười lạnh một tiếng: “Lê Hương, anh đúng là không nên tự đem mình tới cửa cho em nhục nhã, nếu em còn chấp mê bất ngộ như vậy, thì hai ngày sau tiệc đính hôn của anh với Lê Điệp, em nhất định phải tới.”
Tô Hi giận dữ bỏ đi.
Lê Hương tựa vào vách tường, thân thể nhỏ bé tuột dần xuống, thì ra đây chính là cảm giác đau lòng, người đàn ông Mạc Tuân kia khiến cho lồng ngực của cô đau đớn vô cùng.
Lúc này quản lý quán bar chạy tới, không nói lời nào đem một ly rượu nhét vào trong tay Lê Hương: “Còn đứng ngây ra đó làm đi, mấy vị khách quý còn đang chờ bên trong đấy, trong đây đều là những nhân vật làm mưa làm gió ở Hải Thành, cô linh động một chút cho tôi, cẩn thận mà hầu hạ.”
Quản lý quán bar trực tiếp đẩy Lê Hương vào bên trong căn phòng sang trọng.
Lê Hương mê mang, cô không phải tới để đưa rượu, cô muốn mở miệng giải thích, nhưng đã không kịp nữa rồi, người đã bị đẩy đi.
Òn ào ở ngoài cửa khiến cho một bàn đàn ông bên trong chú ý tới, trong đó có Hoắc Tây Trạch, lúc nhìn thấy Lê Hương, hai mắt anh ta sáng lên, còn mở miệng hỏi người đàn ông ở đối diện: “Nhị ca, anh xem ai tới kìa?”
Lê Hương ngắng đầu, liền đụng phải đôi mắt hẹp dài của Mạc Tuân.
Mạc Tuân đang ngồi đánh bài trên bàn, trên người mặc áo sơ mi và quần tây đen, ngón tay thon dài kẹp lấy đầu thuốc, miệng thổi ra một làn khói.
Thời điểm Hoắc Tây Trạch gọi, Mạc Tuân vừa hút xong một hơi, sau đó anh ngắng đầu nhìn về phía Lê Hương, làn khói mờ ảo vờn quanh khuôn mặt điển trai của anh, mơ hồ thấy hai đầu lông mày anh nhíu lại, mấy giây sau liền chậm rãi phun ra một ngụm khói nữa.
Lê Hương bị đẩy vào có chút xấu hổ, bây giờ chạm mặt Mạc Tuân, lại càng lúng túng.
“Hoắc thiếu, tiểu mỹ nhân này từ đâu tới vậy, chẳng lẽ là cô gái xinh đẹp nhất 1949 của các cậu sao, Hoắc thiếu cũng thật là, che giấu kĩ như vậy.” Có Tổng giám đốc cười nói.
Rất rõ ràng những người đàn ông này coi Lê Hương như một cô gái tiếp rượu ở đây, còn Hoắc Tây Trạch lại chỉ quan sát sắc mặt của Mạc Tuân.