Chương 1002:
Mạc Tuân cùng Tô Hi nhìn nhau, hai người đàn ông anh tuần cường đại hệt nhau, trong ánh mắt chạm trán tràn ra một đường hoa lửa.
Tô Hi lại mắp máy môi: “Còn giờ, Mạc Tuân, buông tay ra, để Lê Hương đến bên cạnh tôi.”
Mạc Tuân châm chọc câu môi: “Nếu như tao không buông thì sao?”
Vừa dút lời, thân ảnh Tô Hi cao to như ngọc đã trong nháy mắt vọt đến trước mặt Mạc Tuân, không có ai thấy được anh động thủ thế nào, thân ảnh anh như quỷ mị, trực tiếp dễ như trở bàn tay, từ trong tay Mạc Tuân cướp đi Lê Hương.
Mạc Tuân cũng nhanh chóng xuất thủ, đánh Tô Hi một chiêu, Tô Hi một tay ôm Lê Hương, dùng một tay đỡ một chiêu của Mạc Tuân.
Trong chưởng lực của Tô Hi dường như ẩn chứa sức mạnh sâu không lường được nhất của thế giới này, Mạc Tuân thua, Tô Hi một chưởng vỗ lên ngực Mạc Tuân.
Mạc Tuân lui về sau một bước, Sùng Văn nhanh chóng đỡ lấy: “Thiếu chủ, anh sao rồi?”
Thượng Võ là Hữu hộ pháp của Tá La môn, thân thủ rất giỏi, lúc này anh ta muốn lên trước, thế nhưng Tô Hi ôm Lê Hương đáp xuống, gió đêm thổi tung vạt áo đen của anh ta, càng thiêm vài phần tiên khí hạ phàm, anh thản nhiên nói: “Lui ra đi, chủ tử của anh còn không phải là đối thủ của tôi.”
Lúc này rất nhiều người mặc đồ đen từ trên trời giáng xuống, mang theo lực đạo bén nhọn không gì sánh được, nhẹ nhàng đáp xuống, nhanh chóng bao vây toàn bộ những người ở đây.
Đây là người của Tô Hi.
Khuôn mặt tuần tú của Tô Hi bình tĩnh, nhưng đã nắm trong tay toàn cục.
Mạc Tuân chịu một chưởng, anh cảm thấy huyết khí cuồn cuộn, cổ họng ngai ngái, anh cúi đầu, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
“Thiếu chủ!” Sắc mặt Sùng Văn đại biến.
Thấy Mạc Tuân hộc máu, Lê Hương nhanh chóng đưa tay kéo lại ống tay áo của Tô Hi, nhỏ giọng nói: “Tô Hi, không cho phép anh tổn thương anh ấy!”
Lúc Mạc Tuân ngắng đầu liền thấy một màn này, Lê Hương được Tô Hi ôm vào ngực, cô ngước khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc thì thầm gì đó với Tô Hi.
Ánh mắt của anh bị một màn này đau nhói sâu đậm.
Tô Hi ôm Lê Hương: “Lê Hương, chúng ta đi thôi.”
Anh mang theo Lê Hương rời đi.
Cô cứ đi như thế sao? Mạc Tuân giơ tay lên lau lau vết máu bên khóe môi, sau đó anh nhanh chóng tiến lên, năm ngón tay giếng như móc sắt đánh úp về phía đầu vai củaTô Hi.
Tô Hi căn bản cũng không quay đầu, ngay lúc Mạc Tuân đánh tới, anh lại một chưởng vỗ về phía ngực Mạc Tuân.
Mạc Tuân bị chắn động lùi về sau mấy mét, trong miệng lại phun ra một búng máu tươi.
“Thiếu chủ!”
Lê Hương hung hăng cắn răng lên môi dưới, rất nhanh thì đã cắn môi dưới thành một vết máu, cô cố nén không dám quay đầu.
Anh hiện tại nhất định bị thương rất nặng, lực Tô Hi chưởng đánh trúng tâm mạch của anh, nên anh mới thổ huyết.
Mạc Tuân từ nhỏ là thiên chỉ kiêu tử, Tá La môn càng là tài phiệt cấp thế giới, Tô Hi tuyệt đối không nhiều tiền bằng anh, thế nhưng bàn về đánh nhau, anh lại tuyệt đối đánh không lại Tô Hi.