Chương 970:
Mạc Tuân đi tới trước giường, nhìn khuôn mặt nhỏ đã ngủ say của Lê Hương, anh cảm giác trái tim trống rỗng của mình trong nháy mắt được lấp đây.
Mạc Tuân cúi đầu, muốn hôn lên trán cô.
Thế nhưng rất nhanh anh liền dừng lại…
Anh nhớ tới lần trước cô ghét bỏ mùi trên người anh, anh nhanh chóng đứng thẳng thân, ngửi ngửi người mình.
Anh cảm giác mình không có mùi gì.
Anh chính là một người rất yêu sạch sẽ, còn mắc bệnh sạch sẽ nữa mài Quên đi, anh vẫn đi vào tắm trước! Miễn cho lại bị cô ghét bỏ.
Mạc Tuân vào phòng tắm, bắt đầu tắm gội, lần này anh tắm rất lau, đổ không ít sữa tắm lên người mình, tắm mình thơm ngào ngạt.
Đóng vòi hoa sen, anh mặc đồ ngủ tơ lụa màu xanh đen đi ra, sau đó vén chăn lên lên giường.
Vươn cánh tay tráng kiện cuộn ôm cục bông bên giường qua, trực tiếp ôm cơ thể mềm mại của cô vào ngực mình.
Lê Hương gần đây cả người uễ oải, hay nôn thích ngủ, đã bắt đầu có phản ứng mang thai, buỏi tối cô đã sớm lên giường, cũng đang ngủ.
Nhưng đang ngủ mơ mơ màng màng , cô cũng cảm giác có người chạm vài cô, hàng mi nhỏ dài khẽ động, nhập nhèm mở đôi mắt sáng ra.
Hiện tại cô được ôm trong lồng ngực to lớn lại ấm áp, gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết kia của Mạc Tuân phóng đại trong tầm mắt, Mạc Tuân tới.
Lê Hương ném thử, là một viên ô mai, hương ô mai chua chua ngọt ngọt nhanh chóng lan trên chóp lưỡi, xua đi cảm giác buồn nôn trong ngực cô.
“Ăn ngon không? Nghe nói ăn chút chua dễ dàng kích thích ăn uống hơn.”
“Anh đi mua à?” Lê Hương hỏi.
“Ừ…” Mạc Tuân gật đầu: “Đi làm về, anh lái xe mua ở trên đường, bà chủ kia nghe nói khẩu vị em không tốt, còn hỏi em có phải mang thai không?”
Mạc Tuân kể lại chuyện trên đường nói cho cô nghe, thế nhưng nói đến hai chữ “mang thai” này, Lê Hương thấy vẻ mặt anh phấn chấn, trong mặt mày đều là mềm mại và ý cười cưng chiều.
Trong lòng Lê Hương vừa ê âm vừa mềm nhữn, cô biết sau này anh nhất định sẽ là một người bố tốt.
Cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia, trong tay anh dắt một bàn tay nho nhỏ, hai bố con đều bá đạo, có bao nhiêu đáng yêu.
Lê Hương tránh ánh mắt của anh, thõng mi xuống: “Bà chủ kia đẹp lắm nhỉ, có phải kiểu đẹp bốc lửa không hả?”
Câu hỏi này vừa dứt, Mạc Tuân lúc này nhướng mày kiếm anh khí, tối tăm cùng lo lắng chất chứa trong lòng anh trong nháy mắt quét sạch.
Cô đang ghen kìa.
Mạc Tuân nửa đứng dậy, bàn tay to vuốt tóc mái cô về phía sau, nửa người trên to lớn đã áp sát phía trên cô, che đi mọi thứ trước mắt cô: “Không đẹp bằng em, Lê Hương nhà anh là đẹp nhất.”
Mạc Tuân cúi đầu liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Lê Hương xoay mặt tránh, cô rầu rĩ nói: “Mạc Tuân, có thể giữ cho em chút tôn nghiêm không, đừng biến em thành tiểu tam mà.”
Mạc Tuân bỗng nhiên khựng lại, sau đó câu môi nói: “Lê Hương, em không phải tiểu tam, hôn lễ kia chỉ là để lấy máu thôi, anh và Lệ Yên Nhiên còn chưa lĩnh giấy kết hôn.”