Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 759

Lúc này vừa vặn đi tới cạnh hồ bơi, ngay lúc Lê Hương đang cúi đầu tìm số điện thoại của Mạc Tử Tiễn, đột nhiên có một người hầu nữ chạy tới, trực tiếp va vào ngườicô.

 

Lê Hương không đứng vững, cộng thêm bên cạnh hồ có nước tràn ra, vốn đã rất trọt, điện thoại lập tức rớt khỏi tay, cô ngã vào trong hồ bơi.

 

Lê Hương lọt vào trong hồ nước lạnh như băng, cô biết bơi, cô rất nhanh đã cử động hai tay hai chân bơi lên.

 

Thế nhưng rất nhanh cô liền phát hiện không thấy chiếc chìa khóa đó đâu.

 

Gay rồi, chìa khoá không thấy đâu?

 

Lê Hương chỉ có thể quay người trở về tìm chìa khoá, tìm được rồi, chìa khóa đó rơi dưới đáy hồ bơi.

 

Cô lội qua đi, nhặt chiếc chìa khóa đó vào lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng bơi lên.

 

Nhưng, chân của cô bị kẹp lại rồi.

 

Lê Hương dùng sức muốn lấy chân mình về, thế nhưng cô dùng sức thế nào cũng không được.

 

Chầm chậm cô cảm thấy khí lực toàn thân cạn kiệt, dưới nước dường như có một sức mạnh đáng sợ không ngừng tha cô xuống.

 

Ý thức Lê Hương càng ngày càng mơ hồ, thân thể không ngừng trầm xuống.

 

Lẽ nào cô cũng bị chết chìm sao? Lê Hương nghĩ tới hàng vạn kiểu chết của mình, chỉ là không ngờ đến chính mình sẽ chết đuối, kiểu chết này quá uất ức quá vô dụng?

 

Cứu mạng?

 

Trong lòng Lê Hương kích phát ra một ham muốn, cô muốn sống, cô còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, hiện tại chìa khoá đang trong lòng bàn tay cô rồi, cô có thể vào cắm địa đi tìm chiếc bảo rương thứ hai mẹ lưu lại rồi?

 

Cô không muốn chết?

 

Cô muốn sống?

 

Ai đó mau tới cứu côi?

 

Mạc Tuân rời khỏi đại sảnh party chuẩn bị rời đi, anh lên chiếc Rolls-Royce Phantom, lúc này đột nhiên cảm thấy nơi lồng ngực thở không ni, khó chịu.

 

Quá nặng nè, khiến anh cảm thấy mỗi một lần hít thở cũng rất khó chịu.

 

Anh làm sao vậy? Mạc Tuân giơ lên ngón tay rõ ràng khớp xương tháo một cúc áo áo sơ mi, nhưng cũng chả khá hơn chút nào, choáng đầy trong trí óc đều là gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia của Lê Hương, quanh quần cuộn quanh, không cách nào xóa nhòa.

 

Mạc Tuân nắm lấy tay nắm cửa, nhanh chóng đẩy cửa lái xe, trở lại sảnh tiệc.

 

Mạc Tuân về tới sảnh party, anh tìm kiếm trong đám người bóng người nhỏ nhắn của Lê Hương, nhưng tìm một vòng, anh cũng không tìm được Lê Hương.

 

Lê Hương đi đâu rồi? Mạc Tuân mơ hồ có một loại dự cảm rất xấu, anh bắt một cậu bồi bàn lại: “Lê Hương đâu, các người có thấy Lê Hương không?”

 

“Không có ạ.” Bồi bàn lắc đầu.

 

Mạc Tuân thả bồi bàn ra, anh nhìn đại sảnh một vòng, có người đang khiêu vũ, kẻ đang chuyện trò vui vẻ, ai cũng bận việc của mình, căn bản cũng không ai chú ý tới Lê Hương mắt tích.

 

Mạc Tuân chen chân vào, một cước đạp ngã bàn: “Con mẹ nó tất cả im miệng cho tôi, Lê Hương đâu, các người mù hay sao mà không phát hiện Lê Hương đã mắt tích?”

 

Bàn ngã, đồ ăn ngon và rượu ngon phía trên toàn bộ đều rơi xuống đắt, vang lên tiếng động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK