Chương 1063:
Mạc Tuân chậm rãi buông lỏng cô ra, trong tròng mắt sâu thẳm đã thám đây tia máu đáng sợ, vừa tối tăm lại khát máu.
Lê Hương đã đã nhận ra điểm dị thường của anh: “Mạc Tuân, anh làm sao vậy?”
Hai mắt Mạc Tuân đỏ ngầu hung hăng nhìn chằm chằm cô, khàn khàn mở miệng: “Lê Hương, cô biết…
bây giờ tôi muốn giết chết cô đến mức nào không?”
Lê Hương biết, hiện tại đôi mắt anh hung ác tràn đầy cừu hận, như một ngọn lửa muốn đốt cháy cô, cô dùng sức tránh mắt: “Mạc Tuân, anh đã lục soát qua người của tôi rồi, có thể buông ra hay không, tôi muốn trở về.”
Trở về? Lại là trỏ về? Cô muốn trở về nơi đó? Một giây đồng hồ cô cũng không muốn ở lâu với anh rồi? Mạc Tuân buông lỏng cô ra, khóe môi gợi cảm mỏng lạnh nhéch thành độ cung châm chọc mà mị hoặc: “Trên người cô tôi đã lục soát gần hết, nhưng, có một chỗ tôi còn chưa soát.”
Hàng mi như lông vũ của Lê Hương mạnh mẽ run lên, trên người cô là chiêc váy liên, anh còn muôn lục soát nơi nào? Ánh mắt sâu thẳm của Mạc Tuân dời xuống, rơi vào trên váy cô, bàn tay cầm chân nhỏ của cô kéo ra ngoài: “Mở, lục soát cho tôi xem.”
Lê Hương nỗ lực kẹp chặt hai chân mình, không cho anh đụng, anh thực sự nhục nhã cô rồi, hiện tại cô không lớp vải, mà quần áo anh không chút nếp nhăn, hiện tại anh còn muốn kiểm tra chỗ đó như vậy, cô cũng không phải con điểm?
Lê Hương muốn giơ tay lên đẩy anh, thế nhưng Mạc Tuân kịp thời giữ lại cổ tay mảnh khảnh của cô, đè hai tay nhỏ bé xuống sau, anh dùng ngón tay thon dài nâng làn váy cô lên…
Bắp đùi lành lạnh để Lê Hương ý thức được nguy hiểm, nếu như váy bị vén lên thì đó mới thật sự là nhục nhã.
Anh muốn dùng phương thức “soát người” cực đoan đó làm nhục cô.
Trong đôi mắt trong suốt củaLê Hương lóe lên từng tia sáng lạnh, cô trở tay thoát khỏi cầm cố từ tay anh, giữa hai ngón tay đột nhiên có một cây châm bạc, cô muốn : đâm châm bạc vào huyệt Mạc Tuân.
Lần này Mạc Tuân không hề động, anh đã tinh chuẩn bắt được ý đồ và động tác của cô, anh chỉ là mắt lạnh nhìn cô, sau đó nhanh chóng đem hướng tim mình đến: “Lê Hương, đâm vào đây này, ba năm trước con dao kia của cô lệch đi mấy phân, lần này cô nhất định phải đâm cho đúng, ngàn vạn lần đừng lưu đường sống cho tôi!”
Động tác của Lê Hương đột nhiên dừng lại, cũng không còn cách nào đâm vào được nữa.
“Làm sao, không hạ thủ được?” Mạc Tuân đưa tay vỗ vài cái lên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lê Hương: “Lê Hương, sao lạ thế, ba năm trước, cô ác độc biết bao mà, nào, tôi giúp cô.”
Mạc Tuân vươn tay xé cúc áo sơ mi của mình ra, lộ ra lồng ngực to lớn, anh lôi tay Lê Hương, đâm vào trong tim mình: “Nào, đâm vào đây này!”
Lê Hương thấy được buồng tim của anh, tuy là anh đã lành, nhưng nơi trái tim của anh để lại một vét sẹo rất sau, đó là dấu vết không thể xóa nhòa mà ba năm trước cô đã lưu lại trên người anh.
Châm bạc trong tay Lê Hương rơi vào xuống đắt.
“Không đâm à, vậy cô ngoan ngoãn nghe lời đi, bằng không… tôi thực sự giết chết cô!” Mạc Tuân hạ mắt, dùng sức đè lên môi cô.
Đây là nụ hôn đầu tiên sau ba năm, không có bắt kỳ tình cảm đậm sâu nào, anh hôn tuyệt đối không dịu dàng, gần như đang cắn xé cô.
Mùi máu tươi nhàn nhạt tỏa ra cổ họng hai người trong, đã từng ngọt ngào nay biến thành tràn đầy cay đắng.
Mạc Tuân vừa hôn cô, vừa đưa tay đưa đẩy làn váy lên, hai mắt lúc đầu đỏ ngầu hiện tại càng đỏ hơn, trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, bàn tay to rơi vào thắt lưng bên hông mình, ngón cái cùng ngón trỏ cong lại, “xoát” một tiếng rút dây lưng ra, anh đã sớm muốn làm cô như vậy rồi, ngay từ ánh nhìn đầu tiên trong đại sảnh.
Lê Hương không phản kháng nữa, nếu như thứ anh mong muốn chính là cái này, vậy cô cho anh thôi?