Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1677:

 

Diệp quản gia hoảng sợ kinh biến: “Phu nhân!”

 

Diệp quản gia cũng không biết Mạc Tử Tiễn là con trai của tiên sinh nhà mình.

 

Dĩ nhiên… cứ như vậy bỏ lỡ.

 

Diệp quản gia đóng mở môi, không còn gì để nói, nước mắt đã mơ hồ tầm nhìn.

 

“Liễu Anh Lạc, tao còn có vài chuyện muốn nói cho mày biết, lúc đầu tao muốn để cho mày vĩnh viễn không biết, nhưng bây giờ xem ra nói cho mày biết càng vui.”

 

“Nguyên nhân năm đó mày và Mạc Từ Tước kết hôn là do trận khủng hoảng kinh tế của Liễu gia kia, là mày quỳ gối trước cửa Mạc gia, nhưng mày nhất định không biết nhỉ!

 

Trận khủng hoảng kinh tế đó là bị người thao túng, người đó chính là – Mạc Từ Tước!”

 

“Mạc Từ Tước ngay lúc mày còn không biết, đã tình căn thâm chủng với mày, năm đó Mạc gia thái tử gia quyền khuynh Đề Đô vì cưới mày làm Mạc phu nhân, hô mưa gọi gió, vì mày bày cuộc, hôn nhân của hai người là ông tính kế mà có được.”

 

“Năm đó mày từ trên đài cao nhảy xuống, lập tức nhảy vào biển lớn cuồn cuộn, dứt khoát cỡ nào chứ, mày nhất định cũng không biết nhỉ! Sau khi mày nhảy xuống, Mạc Từ Tước cũng theo sát mà nhảy xuống, anh ấy đi tìm mày!”

 

“Sau đó bọn tao tìm hai ngày trời mới ở trên bờ cát tìm được anh ấy bị sóng biển đánh và bờ, anh ấy đã hôn mê, đoạn thời gian đó anh ấy đều phải tiếp thụ trị liệu, sốt cao một tháng, sốt đến hỏng não, thế nhưng ngày hay đêm, trong mộng hay ngoài mộng, anh ấy đều gọi tên mày!”

 

*Nói vậy mày đã biết vì sao con trai mày Mạc Tuân bị đưa vào bệnh viện tâm thần hai năm rồi chứ! Mày có phải từng vì vậy oán giận qua Mạc Từ Tước, chất vấn qua anh ấy đã ở đâu, nói anh ấy là một người bố không xứng chức, tao hiện tại nói cho mày biết đáp án, giữa lúc trị liệu anh ấy tỉnh một lần, làm tang lễ cho mày, tang lễ mới vừa kết thúc, anh ấy gục xuống, lâm vào hôn mê trọng độ, sau đó trong thời gian hai năm bác sĩ máy lần cứu anh ấy khỏi nguy kịch, anh ấy máy lần đi đến đường tuyến của cái chết, anh ấy ngay cả chính mình cũng không cứu nỏi, làm sao quan tâm con trai mày được?”

 

“Là tao, là tao thừa dịp Mạc Từ Tước hôn mê động tay chân, đưa con trai Mạc Tuân của mày vào viện tâm thành, còn sai người dằn vặt nó, tao muốn biến nó thành một đứa tâm thần!”

 

“Liễu Anh Lạc, mày xem, việc này mày cũng không biết, Mạc Từ Tước là ai, anh ấy tính toán vì mày thắng được cả thiên hạ, thế nhưng cuối cùng mày lại làm cho anh ấy thua mày, hai mươi năm, trọn hai mươi năm đằng đãng đó, lúc mày đi anh ấy chính trực phong hoa, lúc mày về anh ấy đã đến điểm cuối của sinh mệnh.”

 

“Mày để cho anh ấy một mình quá lâu, ông ấy lặng yên giữa những đêm tối triền miên chờ đợi một ngày lại một ngày, anh ấy có hai đứa con trai, đứa con lớn nhất Mạc Tuân bị mắc chứng cản trở giác ngủ, rất sớm đã đi Hải Thành, đứa thứ hai anh ấy thủy chung không biết là con mình, tình yêu của anh ấy với Tử Tiễn như đang đi trên lưỡi dao, mỗi một bước đều đang rỉ máu, anh ấy có em gái, nhưng Nhân Nhân trong lòng trách ông, anh ấy còn có mẹ, nhưng lão phu nhân rơi vào lưỡng nan, máy năm nay, anh ấy làm người, làm người anh, làm người bố đều rất thất bại, ông ấy sóng rất hỏng bét, duy nhát, từ đầu đến cuối anh ấy không phụ qua mày.”

 

“Ha ha ha, Liễu Anh Lạc, mày cho rằng mày thắng sao, không phải, mày thua, mày thua rất thảm hại, máy năm nay Mạc Từ Tước xem mày thành công chúa trong lòng bàn tay, thế nhưng mày để cho anh ấy mang theo sâu đậm tiếc nuối cùng cô độc rời đi cõi đời này, về sau cuộc đời của mày vẫn còn tiếp tục, thế nhưng thời gian sẽ không quay về, mày cũng sẽ không bao giờ gặp gỡ được người đàn ông như Mạc Từ Tước, yêu mày như sinh mạng.”

 

Nghe Liễu Chiêu Đệ nói những lời này, sắc mặt Liễu Anh Lạc đã trắng nhợt, bà cong ngón tay, đầu ngón tay run rầy.

 

Thì ra, bà rời đi mấy năm nay, xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện.

 

Liễu Chiêu Đệ biết, Diệp quản gia biết… tất cả mọi người biết, duy chỉ có bà không biết.

 

Năm đó từ trên đài cao nhảy xuống, há chỉ có mỗi bà, ông cũng nhảy xuống theo.

 

Đoạn thời gian trước ở Đề Đô, lời bà sắc bén, thần sắc nghiêm nghị chỉ trích ông không phải một người bố tốt, nhưng hai năm đó… ông lâm vào trọng độ hôn mê, một mục trị liệu.

 

Năm đó đứa con kia vẫn là nỗi đau trong lòng bà, ông lại giữ con của bà ở bên người, một đường nuôi nắng lớn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK