Chương 820:
Lúc này Dạ Huỳnh đẩy cửa đi vào: “Yên Nhiên, con làm sao vậy?”
“Mẹ, rốt cuộc con ả Lê Hương đó đi đâu rồi, vì sao còn không tìm được nó? Lẽ nào con cắt cổ tay tự sát là náo cho mình nhìn sao?”
Lệ Yên Nhiên có cảm giác, Lê Hương nhất định là ngờ tới cô ta sẽ tự sát, nên cô không nói tiếng nào đã biến mắt, để cô ta một mình diễn trò ở đây.
Hiện tại Lệ Yên Nhiên nhìn vét thương trên cổ tay đã cảm thấy bản thân bị Lê Hương chơi một vố, cô ta chính là con hát ngu ngốc duy nhất trên màn kịch này.
Sắc mặt Dạ Huỳnh cũng rất khó nhìn, ai có thể ngờ tới Lê Hương lại biến mắt, bà ta dịu dàng an ủi Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, ông ngoại con và anh Vô Ưu đều đang tìm ả ta, con đừng tức giận, yên tâm dưỡng sức đi!”
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đưa tay tháo ra băng vải trắng trên cổ tay xuống, lộ ra vết thương kia, vết thương kia cũng không sâu, rất cạn.
Lệ Yên Nhiên được nuông chiều từ bé, đã chịu đau cắt cỗ tay, nhưng cô ta chỉ là nhẹ nhàng rạch một chút, không nỡ làm đau mình.
Nhưng dù vậy, trên cỗ tay của cô ta sẽ lưu lại một vết sẹo, vừa xấu xí vừa nhục nhã.
“Mẹ, con mặc kệ, bây giờ mẹ tìm cho con một bác sĩ giỏi đi, giúp con xóa sẹo, con không muốn để lại dù chỉ là chút sẹo!”
“Yên Nhiên, ông ngoại con và anh Vô Ưu đã là bác sĩ giỏi rồi.”
“Bọn họ am hiểu là độc, không rành thẩm mỹ dưỡng sắc cho phụ nữ, mẹ, mẹ giúp con đi tìm X thần bí kia đi!”
Dạ Huỳnh đương nhiên cũng biết thiên tài thần bí y học năm đó khiếp sợ Đề Đô – X, nhưng X này chưa từng lộ ra ánh sáng, không có ai biết được anh ta rốt cuộc là ai.
“Yên Nhiên, đang yên lành tìm X làm gì?” Dạ Huỳnh hỏi.
Lệ Yên Nhiên chỉ đích danh muốn X, đương nhiên là có nguyên nhân.
Buổi sáng có hai y tá đổi xong thuốc cho cho cô ta xong ra ngoài cửa, nhưng bọn họ lại đứng ngoài cửa nói thầm với nhau.
“Yên Nhiên tiểu thư xinh đẹp như vậy, là đệ nhất mỹ nhân Đề Đô chúng ta, vậy mà giờ trên cổ tay của cô ấy để lại một vết sẹo, thật sự tiếc quá.”
“Đúng vậy, vết sẹo này sau này vẫn sẽ luôn đi theo cô ấy, giống như một tác phẩm mỹ nghệ hoàn mỹ đột nhiên xuất hiện vết xước vậy đó.”
“Cô biết người bác sĩ nào có thể trừ sẹo không lưu vết không?”
*Tôi nghĩ đến một người, a, nhớ ra rồi, chính là XI”
“XI Cô nói chính là X thần bí kia?”
“Đúng vậy, X là học sinh của viện sĩ Khâu, nhà tôi và viện sĩ Khâu là hàng xóm cũ, năm kia tôi bị đụng xe, trên đùi để lại một mảng sẹo rất lớn, mẹ tôi phải đi cầu xin viện sĩ Khâu, kết quả viện sĩ Khâu để X kê cho tôi một đơn thuốc, sau khi sẹo liền hoàn toàn biến mắt, hơn nữa da thịt của tôi còn sáng đẹp hẳn lên.”
“Thảo nào bây giờ da cô đẹp như vậy, X này thật sự lợi hại.”
“Đó là đương nhiên, nếu không, chúng ta giới thiệu X cho Yên Nhiên tiểu thư đi!”
“Không được.”
“Vì sao?”
“Cô không thấy được Yên Nhiên tiểu thư đang cô đơn sao? Cô ấy và Dạ Minh Châu đều là cháu gái Dạ gia, thế nhưng Dạ Minh Châu người ta là cháu gái nội, Yên Nhiên tiêu thư lại là cháu gái ngoại, một chữ ngoại kia, cũng chỉ là ngoại nhân rồi.