CHương 2344:
Anh rủ mí mắt tuần mỹ nhìn đôi bít tất nhỏ, bên môi mỏng nhuộm ý cười thương yêu.
Hàng mi dài của Diệp Linh run lên, cô đã biết, anh sao có thể không thích con gái chứ, tình yêu của anh đối với con gái là từ trong xương bộc lộ ra ngoài.
Xem ra cô đã hiểu lầm anh.
Diệp Linh câu đôi môi đỏ mọng, dào dạt nụ cười hạnh phúc.
Hai người về tới tứ hợp viện, Cố Dạ Cần làm cơm tối, khẩu vị Diệp Linh rất tốt ăn hai chén cơm nhỏ, sau đó trở về phòng chuẩn bị ngủ.
Diệp Linh cầm điện thoại, đang gọi với Lê Hương, Lê Hương cười nói: “Linh Linh, tớ đã đên sân bay rôi, đêm nay liền bay qua, cậu sắp sinh, tớ sợ cậu sinh non, nên phải đến canh bên cạnh cậu trước mới an tâm.”
Diệp Linh không cho là đúng: “Lê Hương, không sao đâu, cậu không cần phải đến quá sớm, tớ sẽ không sinh non, tớ khỏe cả ý mà.”
Nhưng lời này mới vừa nói xong, Diệp Linh đột nhiên cảm thấy bụng truyền đến từng đợt đau nhức, đau quá.
“Linh Linh, cậu làm sao vậy?”
Diệp Linh mặt trắng bệch, trán đã túa ra lớp mồ hôi lạnh, cô xụi lơ trên thảm, nhất thời chân tay luống cuống, lần đầu tiên sinh, không có chút kinh nghiệm làm cô vô cùng khẩn trương.
“Lê Hương, tớ hình như… hình như sắp sinh rồi…” Lúc này Diệp Linh đã cảm thấy dưới váy thắm ướt, nước ối của cô đã vỡ.
Cô thật sự sắp sinh rồi.
Nên làm cái gì bây giờ?
“Linh Linh, cậu đừng lo lắng, tớ hiện tại liền chạy tới…” Lê Hương đã đỡ đẻ vô số lần nhất thời cũng quýnh lên, hai người loạn vô cùng.
Lúc này“cạch” một tiếng, cửa phòng đột nhiên đầy ra, Có Dạ Cần đi vào.
Nhìn tình huống hiện tại của Diệp Linh, Cố Dạ Cần hơi biến sắc mặt, song anh bình tĩnh lây áo khoác ngoài khoác trên người Diệp Linh trước, sau đó ôm ngang cô lên, anh dùng một chất giọng dịu dàng chưa từng có nói với cô: “Linh Linh, đừng sợ, anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây.
Cố Dạ Cần ôm Diệp Linh, đi thẳng một đường đến bệnh viện, lại ôm Diệp Linh vào phòng sinh.
Đoạn đường này Diệp Linh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cẩn, tất cả lo lắng bất an ban nãy đều ở thời khắc trong ngực anh lúc này tan biến. Anh nói, đừng sợ, anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây, Diệp Linh đột nhiên nhớ lại lúc cô khổ sở, hay là vui vẻ, đoạn đường này, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, chưa từng rời đi nửa bước.
Diệp Linh giơ tay lên, chậm rãi ôm lấy cổ của anh, chỉ anh có thể cho cô tràn ngập cảm giác an toàn.
A Sinh…
A Sinh…
Phồn hoa tự cẩm mịch an ninh – Đạm vân lưu thủy độ thử sinh”.
*Tìm kiếm an bình giữa chốn phồn hoa – Sống cuộc đời ở chốn hoang sơ thanh vắng.
Anh tên A Sinh, là ý nghĩa này sao?
Ngón tay của Diệp Linh khẽ vuốt gương mặt anh tuấn đó, chốc lát bỗng sợ sệt, vì sao anh khiến cô cảm thấy quen thuộc như thế?
Anh rốt cuộc là ai?