Chương 1612:
Ánh mắt Mạc Từ Tước tối sầm lại, rất nhanh thì buồn cười nhếch đôi môi mỏng, vừa rồi… vừa rồi trong lòng ông lại sinh ra vài phần nhảy nhót cùng vui mừng, cho là bà là chứng kiến Lý Ngọc nên ghen, thì ra lại là ông tự mình đa tình, bà là vì Tô Thành mà đến.
Mối tình đầu của bà xảy ra chuyện, bà chạy tới chất vấn ông.
Sắc mặt Mạc Từ Tước “xoát” một cái toàn bộ lạnh xuống, mi tâm dâng lên một tầng sương lạnh âm u, ông nhìn Liễu Anh Lạc, lãnh đạm mở miệng: “Hắn bị thương thế nào?”
“Đều là bị thương da thịt, cũng không có gì đáng ngại.”
*Ò, vậy không phải tôi làm.”
Ông nói không phải ông làm.
Liễu Anh Lạc nghỉ ngờ nhìn ông, bởi vì ông là một người đã có tiền án: “Thật? Nhưng…”
Mạc Từ Tước đột nhiên đi đến gần một bước, thân thể cao to phủ lên một cái bóng trước mặt Liễu Anh Lạc, ông nhếch môi: “Em biết, nếu như tôi xuất thủ, tuyệt đối sẽ không làm cho hắn chỉ bị thương ngoài da.”
*…” Liễu Anh Lạc lúc đầu chỉ là nghỉ ngờ, hiện tại thái độ ông ngheeng ngang càn rỡ như vậy trực tiếp khiến bà mơ hồ, sau đó máu nóng xông lên não, bà siết quyền: “Mạc Từ Tước, tôi sẽ không tin anh, anh chính là một tên âm hiểm hèn hạ, tôi thấy Tô Thành chính là anh sai người đi đánh!”
Bà một mực định tội ông!
Mạc Từ Tước chậm rãi híp đôi mắt u trầm, tỏa ra khí tràng sát phạt lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi: “Liễu Anh Lạc, em theo tôi đã nhiều năm, chẳng lẽ còn không hiểu tôi sao, Mạc Từ Tước tôi còn không luân lạc tới mức phái người đánh một người còn không dám thừa nhận!”
Mạc Từ Tước hận không thể bóp chết người người phụ nữ này, bà quả nhiên là vô tâm, bây giờ còn dám chạy tới oan uỗng ông!
Mùi ngai ngái nơi cổ họng lần nữa cuốn tới, Mạc Từ Tước nhanh chóng cúi đầu, cúi đầu ho khan vài tiếng.
“Tiên sinh!” Diệp quản gia biến sắc.
Liễu Anh Lạc trong lòng căng thẳng, lúc này đưa tay ra đi túm ống tay áo của ông, trong thanh tuyến đã lộ ra vẻ sốt ruột mình cũng chưa từng phát giác ra: “Mạc Từ Tước, anh làm sao vậy, có phải thân thể khó chịu hay không?”
“Buông tay! Đừng chạm vào tôi!” Mạc Từ Tước dừng ho lại, vô tình hắt tay bà.
Liễu Anh Lạc không hề phòng bị, ống tay áo của ông từ trong lòng bàn tay của bà tuột đi, cả người bà còn lui về phía sau hai bước.
Lúc này Lý Ngọc đã đi tới: “Mạc tổng, anh không sao chứ?
Nơi đây gió lớn, chúng ta lên xe trước đi!”
Lý Ngọc khoác lên cánh tay Mạc Từ Tước.
Lần này Mạc Từ Tước cũng không từ chối thân mật như vậy, ông lạnh lùng nhìn Liễu Anh Lạc, sau đó mang theo Lý Ngọc rời đi.
Liễu Anh Lạc cứng đờ tại chỗ, hai tay xuôi ở bên người chậm rãi siết thành quyền, viền mắt trắng nõn đột nhiên hồng hồng.
*“Dì Anh Lạc…” Lê Hương tiến lên.
“Dì không sao, Lê Hương, dì đi vệ sinh chút.” Liễu Anh Lạc bước nhanh rời đi.
Mạc Từ Tước mang theo Lý Ngọc ra đại sảnh sân bay, ông rất nhanh rút cánh tay mình khỏi tay Lý Ngọc, bạc tình cất tiếng: “Cô đi đi.”