Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2358:

 

Trong xe, Tiêu Điêm Điêm y y nha nha kêu lên không ngừng.

 

Cố Dạ Cẩn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm ngồi ở ngồi phía sau, Tiểu Điềm Điềm chắc là đói bụng, miệng nhỏ tìm chỗ thơm thơm của mẹ không ngừng cọ cọ.

 

“Tiểu Điềm Điềm có phải đói bụng rồi không?” Có Dạ Cần thấp giọng nói.

 

Diệp Linh gật đầu: “Dạ.”

 

“Vậy em cho Tiểu Điềm Điềm uống chút sữa đi.”

 

*“” Nếu như có thể thì cô đã sớm làm rồi, Diệp Linh từ khi làm mẹ sau mới biêt được ra ngoài bú sữa là một vân đề, cũng tỷ như bây giờ đang ở trên xe, cô làm sao đút chứ?

 

Có Dạ Cẩn nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, mấy ngày nay cô được nuôi tốt, khuôn mặt nhỏ càng thêm mịn nhẫn.

 

Ánh mắt nhìn xuống quần áo cô, cô đã khôi phục vóc dáng, chiếc đầm rộng thùng thình cũng không che lấp được vòng eo tinh tế yêu kiều kia.

 

Diệp Linh ngồi phía sau đã mẫn cảm nhận ra ánh mắt anh, cô ngước mắt, chỉ thấy ánh mắt của anh hiện tại trần trụi rơi vào người cô, bởi vì phải cho con bú, cô đã đẫy đà hơn rất nhiều.

 

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh bạo nổ, lúc trước bởi vì mang thai, anh không dám có tà niệm gì, hiện tại con đã sinh, ở cử cũng hết, anh liền lớn mật lên, không hề cắm ky.

 

“Nhìn cái gì, lái xe của anh đi!” Diệp Linh hung dữ trợn mắt nhìn anh.

 

Cố Dạ Cẩn vô cùng thản nhiên: “Em cho con gái bú đi, yên tâm, anh sẽ không nhìn lén ngươi.”

 

Cô sẽ không tin anh.

 

Miệng của đàn ông là quỷ gạt người!

 

Diệp Linh kiên trì không đút sữa ở trong xe, Tiểu Điềm Điềm không khóc náo, nhưng cô cảm thấy ngực rất trướng, còn có chút cảm giác đau đón.

 

Rốt cục đã về đến nhà, Cố Dạ Cần xuông xe ôm Tiêu Điêm Điêm, Diệp Linh cũng xuống xe theo.

 

Rất nhanh Cố Dạ Cần híp đôi mắt hẹp một cái, ánh mắt rơi trên quần áo của (0195: IS Diệp Linh nhanh chóng vươn tay che kín chính mình: “Anh nói anh không nhìn mà, còn nhìn hải!”

 

Ánh mắt Cố Dạ Cẩn càng thêm sâu, thân thể cao to chậm rãi lấn đến gần cô, sau đó che ở bên tai cô khàn khàn nói một câu: “Linh Linh, em ướt rồi.”

 

Cái gì?

 

Anh đang nói cái gì?

 

Anh tại sao có thể nói ra lời… không biết xấu hỗ như thế?

 

Diệp Linh giơ tay lên tại hung hăng bám một cái trên cánh tay anh.

 

Cố Dạ Cần đau rên lên một tiếng, song không tránh, để cho cô bắm: “Em xác định… không vào thay quần áo? “

 

Diệp Linh cúi đầu, lúc này mới phát hiện quần áo của mình đã ướt.

 

Cô cứng đờ, thì ra cô hiểu lầm ý Cố Dạ Cần, anh cũng không phải là ý đó.

 

Diệp Linh xâu hồ hận không thê tìm cái lỗ để chui, cô vươn tay ôm Tiểu Điềm Điềm: “Đưa con gái cho em.”

 

Có Dạ Cẩn đưa cho cô, sau đó đột nhiên lấn đến gần khuôn mặt hồng hồng kiều diễm ấy: “Vừa rồi em nghĩ đi đâu, có phải đã nghĩ đến chuyện cắm trẻ em không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK