Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1398:

 

“Mạc Từ Tước, đừng mà!” Lúc này Liễu Anh Lạc nhào qua, ôm lấy vòng hông to lớn của ông, bà ôm thật chặt không buông tay: “Anh đừng đánh anh Tô Thành nữa, em biết sai rồi, xin lỗi, em hiện tại liền cùng anh trở về, anh đã phế đi chân phải của anh Tô Thành, nếu như anh lại phế đi chân trái của anh ấy, em sẽ không tha thứ cho anh.”

 

Mạc Từ Tước lúc này mới dừng lại, ông vươn bàn tay to kéo lại cổ tay trắng mảnh khảnh của bà, trực tiếp đưa kéo bà đi, hơn nữa ông còn phân phó: “Mang Tô Thành về cho tôi!”

 

Ông ta bị hai cái hộ vệ áo đen tha đi, kéo tới phòng A Kiều.

 

Đó là ông lần đầu tiên vào a kiều phòng, đây chính là phòng cưới trong truyền thuyết mà Mạc Từ Tước vì Liễu Anh Lạc chuẩn bị.

 

Ông ta bị hai hộ vệt ném ngoài cửa phòng, hai mắt Liễu Anh Lạc đỏ bừng muốn đi tới ông ta, thế nhưng bị ánh mắt Mạc Từ Tước ngăn lại: “Mạc phu nhân, đừng chọc tôi giận nữa, hửm? Em dám tiến thêm một bước xeml”

 

Liễu Anh Lạc bị uy hiếp, đứng cứng tại chỗ.

 

Lúc này Mạc Từ Tước dùng ánh mắt chỉ phòng ngủ chính: “Đi vào.”

 

Liễu Anh Lạc nhìn ông.

 

Mạc Từ Tước nhướng đuôi mắt hẹp dài: “Mạc phu nhân, em nhìn tôi làm cái gì, đêm nay nhưng là tân hôn của chúng ta, chúng ta phải hoàn thành chuyện chưa làm.”

 

“Dĩ nhiên, đêm nay hai người cho tôi một kinh hỉ rất lớn, có qua có lại, tôi cũng định cùng hai người chơi một chút, em nói đêm nay để cho anh Tô Thành của em nằm đây, như thế nào?”

 

Lúc đó ông ta chật vật nằm trên mặt đất nghe được những lời này trong nháy mắt hai mắt đỏ đậm, người đàn ông Mạc Từ Tước này quá biết dằn vặt người, ông dĩ nhiên để ông ta cả đêm nằm ngoài phòng ngủ tân hôn của bọn họ.

 

“Anh Lạc, em đừng nghe hắn ta, đừng bị hắn uy hiếp, anh không sao.”

 

Mạc Từ Tước nhàn nhạt liếc mắt ông ta, sau đó nhìn về phía Liễu Anh Lạc: “Còn không đi vào? Kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”

 

Liễu Anh Lạc chần chờ vài giây, sau đó xoay người vào phòng ngủ chính.

 

Sau đó trong phòng ngủ đã xảy ra chuyện gì ông cũng không biết, bởi vì ông không tận mắt nhìn thấy, nhưng ông biết… một đêm kia Mạc Từ Tước và Anh Lạc động phòng.

 

Mạc Từ Tước cưỡng chiếm Liễu Anh Lạc, lúc đó ông ta nằm bên ngoài, ông ta nghe được tiếng kêu rên mềm nhẹ của Liễu Anh Lạc, có chút cố ky không dám lớn tiếng, càng phá lệ ái muội: “Mạc Từ Tước, đau… em đau…”

 

Mạc Từ Tước nói: “Đau, cũng nhịn.”

 

Bởi vì chân ông ta bị thương quá nặng, lại không có đúng lúc trị liệu, ban đêm liền phát sót, nhiều năm như vậy ông ta liền trở thành kẻ tàn tật.

 

Tô Thành từ cơn ác mộng kia hơn ba mươi năm trước tỉnh lại, ông ta nhìn Mạc Từ Tước đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế salon: “Mạc Từ Tước, mày cười nhạo chân của tao, tao lại cười nhạo mày đáng thương, mày chỉ có thể dùng sức mạnh chiếm được Anh Lạc!”

 

“Ha, phải không?” Mạc Từ Tước giữa khói mù lượn lờ nhàn nhạt nhìn về phía Tô Thành, như cười như không nói: “Tao thừa nhận đêm tân hôn đó tao không quá dịu dàng, là chiếm đoạt, thế nhưng sau đó, lần thứ hai, lần thứ ba, N lần của chúng tao, đều là Anh Lạc chủ động.”

 

Mạc Từ Tước thả chậm giọng lại, vừa nói vừa ngoạn vị đánh giá sắc mặt Tô Thành thời khắc này, quả nhiên, sắc mặt Tô Thành tái mét.

 

“Mạc Từ Tước, mày đang nói bậy bạ gì đó, không có khả năng, Anh Lạc sẽ không chủ động!”

 

Mạc Từ Tước nhếch môi mỏng, lộ ra một nụ cười ưu nhã mê người: “Anh Lạc không nói với mày à! Sau đó chân mày bị tật nằm viện, tao lên tiếng, toàn bộ Đề Đô không có bệnh viện dám tiếp nhận mày, mày rất có thể bởi vì chân hư thối mà chết đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK