Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 810:

 

Hiện tại Mạc Tử Tiễn đã không còn chút yêu thương nào với Lê Hương, chỉ còn thờ ơ, xem cô thành một người xa lạ, nên anh tràn ngập ghét vung tay như thế, hết sức dùng sức, Lê Hương căn bản không đứng vững, lùi về sau máy bước, sắp ngã đến nơi.

 

Thế nhưng lúc này một cánh tay tráng kiện kịp thời chụp tới, trực tiếp nắm lấy vòng eo mềm củua Lê Hương, Lê Hương ngã vào trong lồng ngực to lớn mà ấm áp.

 

Là Mạc Tuân tới.

 

Mạc Tuân bảo vệ Lê Hương, đôi mắt sâu như hố băng kia rơi vào trên người Mạc Tử Tiễn cùng Dạ Minh Châu, lãnh đạm mở miệng: “Chúc mừng, nếu có thời gian, chúng tôi sẽ tham dự hôn lễ của hai người.”

 

Dạ Minh Châu là một thiên kim chanh chua có tiếng, rất ít sợ ai, nhưng trong xương cốt cô ta cũng rất sợ Mạc Tuân. Hiện tại Mạc Tuân lại bảo vệ Lê Hương trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn cô ta chằm chằm, Dạ Minh Châu chọt rùng mình.

 

“Tử Tiễn, chúng ta đi thôi.” Dạ Minh Châu lôi Mạc Tử Tiễn đi.

 

Mạc Tử Tiên theo Dạ Minh Châu rời đi.

 

Lê Hương vẫn đứng tại chỗ nhìn thân ảnh Mạc Tử Tiễn và Dạ Minh Châu biến mắt, sắc mặt cô có chút trắng bệch.

 

Mạc Tuân cảm thấy sắc mặt cô dị thường, hạ mắt hỏi: “Làm sao, nhìn Mạc Tử Tiễn ở cùng con khác kết hôn, thì trong lòng cô khó chịu như vậy?”

 

Lê Hương rũ xuống hàng mi nhỏ dài, cũng không nói gì.

 

Lúc này cô nhạy cảm nhận thấy được một ánh mắt tựa như độc xà dán trên người mình, Lê Hương ngước mắt, nhanh chóng ở trong góc phòng mờ tối phía trước thấy được Dạ Vô Ưu.

 

Dạ Vô Ưu vẫn đứng ở đấy, cả người mặc áo khoác đen tuyền, bình tĩnh không lay động thu hết chuyện xảy ra lúc nãy vào mắt.

 

Mọi thứ đều trong khống chế của anh ta.

 

Lê Hương chạm phải cặp mắt lam sắc kia của Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu đang nhìn cô, mang theo vài phần bệnh hoạn nghiền ngẫm, như là một con mèo, đang thưởng thức con chuột nhỏ bị mình bắt được.

 

Lê Hương nhìn về phía Mạc Tuân, dùng ánh mắt chỉ chỉ: “Đó là ai vậy?”

 

Mạc Tuân ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy được bóng lưng của Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu đã xoay người bỏ đi, nhưng Mạc Tuân vẫn nhận ra: “Đó là thái tử gia Dạ Vô Ưu của Dạ gia, thằng đó rất ít khi xuất hiện ở Đề Đô, nghe nói chuyên tâm sỉ mê y học, vẫn đang làm nghiên cứu.”

 

Đây là lần đầu tiên Lê Hương thấy Dạ Vô Ưu, trong lòng giăng lên tiếng chuông lớn báo động, trực giác nói cho cô biết, kẻ này rất nguy hiểm, hơn nữa, anh ta còn nhắm về phía cô tới.

 

Lê Hương nhanh chóng suy nghĩ một chút chuyện xảy ra gần đây. Gần đây tai họa cứ ập xuống liên tiếp, đợt sóng này chưa hết đợt sóng khác đã tới, cô rơi vào trong vùng nước xoáy của dư luận, vô cùng bị động.

 

Trong đó rõ ràng nhất chính là sức chiến đấu của Dạ gia lại tăng lên đột biến.

 

Nhớ tới mấy lần giao thủ trước, Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên bình tĩnh tự tin như vậy, thể như đang ấp ủ đại chiêu gì, lẽ nào cái này đại chiêu chính là… Dạ Vô Ưu này? Lê Hương nhìn Mạc Tuân, tiếp tục hỏi thăm: “Y thuật Dạ Vô Ưu này rất lợi hại?”

 

Mạc Tuân lắc đầu: “Dạ Vô Ưu làn người khiêm tốn nhất trong tứ đại hào môn, rất nhiều người ngay cả mặt của nó cũng chưa từng gặp qua, tôi chưa từng thấy Dạ Vô Ưu xuất thủ bao giờ. Nhưng Dạ lão rất coi trọng người cháu này, đặt hết tất cả hy vọng của Dạ gia lên người Dạ Vô Ưu.”

 

Lê Hương đã biết, Dạ Vô Ưu chính là đại chiêu kial Xem ra chuyện xảy ra gần đây đều do Dạ Vô Ưu trợ giúp, Dạ gia đã đem toàn bộ lửa đạn tập trung vào trên người cô.

 

Hiện tại Dạ Vô Ưu ở trong tối, cô ở ngoài sáng, tình huống đối hết sức bắt lợi với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK