Chương 671:
“Lê Hương, cậu đã bỏ lỡ tuyển chọn năm nay của viện khoa học rồi, cơ hội tiếp theo phải đợi đến sang năm, hơn nữa bên ngoài bây giờ đang đồn đại đặc biệt khó nghe, nói cậu đã bị mấy cái gã áo đen kia làm…”
Lời này chưa nói xong, bởi vì vài cái đồng học nhanh chóng liếc mắt, không cho nói lung tung.
Vương Thông nói: “Lê Hương, em đừng nghe máy lời tầm phào bên ngoài, bọn họ là ganh ty với em, nên muốn bôi nhọ thanh danh em, thanh giả tự thanh, không cần phải vì bọn họ mà khổ sở.”
Lê Hương biết mình lần này xem như đã thảm bại, cô bỏ lỡ tuyển chọn năm nay của viện khoa học, hơn nữa còn có mối quan hệ căng thẳng với Dạ lão kia, Dạ lão đã lên tiếng, tuyệt đối sẽ không để cho cô bước vào cổng viện khoa học, cơ hội cô vào viện khoa học rất xa vời.
Về máy lời đồn đại phía ngoài, cô có thể đoán được, gần đây cô vang danh khắp nơi, đột nhiên bị mấy tên đàn ông bắt cóc, tuy cô được cứu rồi, nhưng chuyện phát sinh trên xe thế nào, ai cũng không biết.
Việc này càng thêm có lợi cho đám người không có ý tốt, dặm muối dặm mắm, nói cô đã bị chơi, chơi thế nào, ai ai cũng thích bát quái, nhất là đối với loại chuyện có chứa yếu tố nhạy cảm này, e rằng đã truyền khắp phó rồi nhỉ.
Lê Hương chẳng thể ngờ đến có một ngày cô sẽ trở thành nữ chính truyện Vàng(‘).
(*) Truyện Vàng: Là cách nói lóng của những câu chuyện có yếu tố nhạy cảm, khiêu dâm. Sắc vàng được cho là phú quý, của xa hoa trụy lạc nên vì thế có cách gọi này.
Song, trong lòng Lê Hương càng thấy biết ơn, cô tuy là tính tình thông minh độc lập dũng cảm, nhưng dù sao cũng là chỉ là một cô gái 20 tuổi, rụt rè mà tự ái, rất coi trọng danh tiết của mình, bị những gã khốn ấy mang lên xe làm hỏng, đây đối với bất kỳ cô gái nào đều là đả kích mang tính chất hủy diệt, có lẽ có một ngày sẽ khá hơn, nhưng thương tích trong lòng vĩnh viễn không có cách nào khác khép lại.
May mà Bố Lê đúng lúc chạy tới, nếu như Bố Lê chậm một bước, cô cũng không biết mình bây giờ sẽ như thế nào.
Lê Hương càng thêm kiên định, sau này cô sẽ nuôi dưỡng Bố Lê mẹ Lam lúc hai người về già, chăm sóc đến khi cả hai mắt?
Lê Hương an ủi bạn bè mấy câu, sau đó hàn huyên tới đề tài khác, mọi người trò chuyện rất thoải mái, đều nói qua vài ngày muốn tới đón cô xuất viện.
Thầy Ngô dẫn theo các bạn Đại học A về, Lê Hương cảm giác mình đã nằm hai ngày, nên vén chăn lên xuống giường đi dạo một chút.
Đi ra phòng bệnh của mình, Lê Hương đi tới hành lang, rất nhanh, cô ở phía trước thấy được một bóng người cao lớn, là Mạc Tuân?
Lê Hương khẽ ngưng trệ, không ngờ tới sẽ gặp được anh trong bệnh viện.
Anh sao lại tới bệnh viện? Bên người Mạc Tuân còn có một bác sĩ trưởng, bác sĩ trưởng thấp giọng nói với anh gì đó, còn đưa tay chạm vào cánh tay bên phải của anh.
Cánh tay bên phải của anh bị sao vậy? Anh nghiêng người đứng nghiêm, Lê Hương cái góc độ này có thể nhìn nửa sườn mặt của anh, lúc này tay phải anh rũ £ À _ ý.
xuống, mêm nhữn, nhìn rât vô lực.
Lê Hương là bác sĩ, liếc mắt liền nhìn ra tay phải anh dị thường, cánh tay phải của anh dường như bị chắn thương rất nặng, bây giờ vô lực rũ xuống.
Đồng tử Lê Hương hung hăng co rút lại, cánh tay phải của anh có phải đã… gãy rồi không? Anh xảy ra chuyện gì? Lê Hương cảm giác mình tim mình siết đau, cô nhanh chóng nhắc chân tiến lên.
Nhưng lúc này có bóng người chạy tới, là Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên chạy tới bên người Mạc Tuân, thân mật khoác lên cánh tay trái lành lặn của anh.
Bước chân Lê Hương cứng đò, dưới chân như nặng ngàn cân, không cách nào nhắc thêm nửa bước.