Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 938:

 

Làm quân vương Hoa Tây Châu, Thượng Quan Đằng lần này là âm thầm bí đến, hắn không lộ diện, hơn nữa hã cũng không công khai chuyện cô ta là con gái của gã.

 

Thượng Quan Đằng không có động tĩnh, Lệ Quân Mặc cũng không có động tĩnh, vì Lệ Quân Mặc cũng không công khai sự thật cô ta không phải con gái ruột của ông.

 

Hai phe đều yên lặng, án binh bất động, chuyện hiện tại Lệ Yên Nhiên muốn làm nhất chính là gả cho Mạc Tuân, trở thành người phụ nữ của anh, cuộc sống sau này còn dài, dù sao cô ta là trưởng công chúa điện hạ của Hoa Tây Châu, có núi dựa cường đại, cô ta còn gì phải sợ? Tâm trạng Lệ Yên Nhiên thực sự rất tốt.

 

Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước đều tới, bọn họ hiện tại đứng ở nơi mờ tối, Mạc Từ Tước nói: “Thượng Quan Đẳng đã tới, hắn đẩy Lệ Yên Nhiên ra đánh phủ đầu, chính mình giấu ở sau xem cuộc vui, hắn đang chờ một người, chờ… Lê Hương đến.”

 

Lệ Quân Mặc ưu nhã lắc ly rượu đỏ trong tay, sau đó liếc Mạc Từ Tước: “Tư Tước, vậy cậu đang đợi ai?”

 

Mạc Từ Tước nhấp một ngụm rượu đỏ, nói ra một cái tên: “Thát công tử, cậu ta là tiểu đệ tử cuối cùng của Lâm Thủy Dao, mỗi lần Lê Hương đi tới đường cùng, cậu ta sẽ xuất hiện, mấy năm nay, cậu ta vẫn là ánh đèn đường trên con đường trưởng thành của Lê Hương, cậu ta ẩn nắp quá lâu, tôi muốn bắt cậu ta lại.”

 

Lệ Quân Mặc nhướng mày kiếm: “Một khi Thất công tử lộ diện, vậy bước đường tìm được Lâm Thủy Dao và Anh Lạc không còn xa.”

 

Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước nhất trí về mục tiêu, bọn họ đều muốn thông qua Lê Hương tìm được người phụ nữ của mình, đây cũng là lý do Lệ Quân Mặc vẫn án binh bắt động, bọn họ đều ở đây mong ngóng.

 

Song, sau khi trận tĩnh mịch này qua đi, sẽ là một gió tanh mưa máu.

 

Bên này Mạc Tuân còn bị một nhóm giám đốc bao quanh, lúc này một lão giám đốc nâng chén lên: “Mạc thiếu, chúc anh tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

 

Mạc Tuân không có biểu tình gì, anh nhàn nhạt liếc mắt tên giám đốc kia.

 

Tên giám đốc kia cứng đờ.

 

Lúc này người bên cạnh vỗ vỗ bả vai lão giám đốc kia, thấp giọng nhắc nhở: “Khôn chút đi, hôm nay tâm tình Mạc thiếu rất tệ, đừng đụng đến trên họng súng của Mạc thiếu.”

 

Đám lão tổng kia lúc này mới phát hiện toàn bộ mi tâm Mạc Tuân băng lạnh, ngay cả hơi thở trên người cũng giá lạnh.

 

Tên giám đốc kia nhanh chóng ngậm miệng, đồng thời ông ta cảm thấy rất buồn bực, trong ba thú vui của đời người vui có động phòng hoa chúc, vậy tại sao chú rễ tương lai tối nay Mạc Tuân còn khó chịu như thế chứ? Mạc Tuân một tay đút vào túi quần, ngón tay thon dài đụng phải điện thoại lại nhẹ nhàng buông ra, đầy đầu đều là khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia của Lê Hương.

 

Tai của anh cứ vang vọng cuộc đối thoại trên điện thoại lúc nãy, cô làm nũng mềm mại mong anh về, nói rất nhớ rất nhớ anh, bảo anh về nhà bây giờ.

 

Ừ, anh cũng rất nhớ rất nhớ cô.

 

Nhớ môi một cái nhăn mày, môi một tiếng cười của cô.

 

Đồng thời trong lòng Mạc Tuân lại có một loại dự cảm không lành, anh luôn cảm thấy Lê Hương dường như đã phát hiện cái gì.

 

Lúc này “ầm” một tiếng, cửa đại sảnh bị đầy ra.

 

Mạc Tuân nhanh chóng ngắng đầu, ở cổng tiệc anh thấy được một thân ảnh xinh đẹp, Lê Hương tới.

 

Lê Hương vậy mà tới.

 

Cô vừa xuất hiện, toàn trường xao động.

 

Có người hưng phấn kinh hô, mấy người nhìn kìa, Lê Hương tới?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK