Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 992:

 

Lê Hương giật giật, lúc này mới phát hiện bàn tay nhỏ của mình bị một bàn tay nắm thật chặt, Mạc Tuân nắm tay cô, nhiệt độ áp thư thích trên thân người đàn ông ấm liên tục không ngừng sưởi đến cơ bắp hơi lạnh của của cô.

 

Lê Hương khựng vài giây, sau đó chậm rãi rút tay mình về.

 

Mạc Tuân lập tức tỉnh dậy, bởi vì chỉ chợp mắt một lúc, nên trong hốc mắt còn một tơ máu nhàn nhạt.

 

Anh nhanh chóng đứng lên, ánh mắt của anh khóa thật chặt cô, giọng nói mới tỉnh khàn khàn từ tính, mang theo lo lắng: “Lê Hương em tỉnh rồi à, có chỗ nào đau không? Anh gọi bác sĩ.”

 

Lê Hương chau đôi mày thanh tú, không nói chuyện.

 

Nhìn dáng vẻ này của cô, thân thể cao ngất của người đàn ông ở bên giường khom xuống, anh vươn bàn tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán cô, giọng nói căng chặt gắt gao, còn nặng hơn cả trước: “Đau ở đâu, nói cho anh biết. Mau nói chuyện!”

 

Lê Hương lúc này mới lắc đầu: “Em khát, muốn uống chút nước.”

 

“Được, anh sẽ rót ngay.” Mạc Tuân đi rót nước.

 

Khi Mạc Tuân quay người trở về, Lê Hương đã xuống giường, đứng ở bên cửa sổ.

 

Cô mặc quần áo bệnh nhân màu xanh lam, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại hiện ra vài phần bệnh tật yếu ớt, vài lọn tóc đen mềm mại rơi trên vai, cô đưa lưng về phía anh, nhìn ngoài cửa sổ, vô cùng an tĩnh.

 

Mạc Tuân nhanh chóng đi tới, vươn cánh tay tráng kiện từ phía sau ôm lấy cô, trên người cô lạnh ngắt, anh hôn khuôn mặt nhỏ ấy: “Sao lại xuống giường? Bác sĩ nói em phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”

 

Lê Hương vươn tay nhỏ bé, xoa rồi vùng bụng dưới bằng phẳng của mình: “Con mát rồi, đúng không?”

 

Mạc Tuân cụp mi: “Em dưỡng sức cho tốt, con chúng ta còn có thể có nữa.”

 

Mạc Tuân trực tiếp ôm ngang cô lên, thả cô về trong chăn ấm áp, sau đó tự tay đút cô uống nước.

 

Lê Hương ngồi ở trên giường, phía sau kê một cái gối mềm, lúc này ngoài cửa liền vang lên tiếng Lệ Yên Nhiên: “Anh Tuân đâu, tôi muốn gặp anh Tuân, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh Tuân!”

 

“Lệ tiểu thư, thiếu chủ ở bên trong ở cùng Lê tiểu thư, những người không có bổn phận miễn vào, mời cô lập tức rời đi.”

 

Sùng Văn từ chối.

 

Lê Hương ngước mắt, nhìn ngoài cửa: “Là Lệ Yên Nhiên sao?”

 

Mạc Tuân gật đầu: “Ừ, cô ta một mực tìm anh, em biết cô ta muốn nói với anh những gì không?”

 

“Nói gì?”

 

“Cô ta nói cô ta không đẩy em xuống lầu, mà là chính em tự lăn xuống, là em tự tay giết chết con của anh và em.”

 

Đôi mắt trong vắt của Lê Hương rơi trên khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân, hiện tại anh đang nhìn cô, ánh mắt kia sắc bén như chim ưng, dường như muốn xuyên thủng cô.

 

Lê Hương không tránh, nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy anh tin ai?”

 

Mạc Tuân cầm bàn tay của cô: “Anh tin em, Lê Hương, em sẽ không giết con chúng ta.”

 

Lê Hương rũ mi: “Để cô ta vào đi!”

 

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng chạy vào.

 

Sắc mặt Lệ Yên Nhiên cũng rất trắng, cái vung tay kia của Mạc Tuân khiến cô ta bị xô đến nội thương, cô ta không cam lòng mình bị tính kế, nhất định phải tới tìm Mạc Tuân nói rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK