Chương 1938:
Hết thảy trường hợp Liễu Anh Lạc xuất hiện qua, đều sẽ tìm được thân ảnh của anh.
Tựa như đêm từ thiện tối nay, xe anh đã chờ ở bên ngoài rất sớm, trong ánh mắt của an, nơi sâu thẳm trong tim, đầy tràn là thân ảnh cô trong trẻo nhưng lạnh lùng khuynh thành.
Anh cùng cô từng bước trưởng thành, nhìn cô đi vào vinh quang, quang mang vạn trượng.
Sủng ái thịnh thê đến vậy đưa tới đô kị của bao nhiêu người phụ nữ.
Những người phụ nữ kia cùng lúc điên cuồng đuổi theo sản phẩm mới mỗi cuối kỳ của Queen, về mặt khác thời điểm danh viện tụ hội, lại ghen đến đỏ mắt trông chờ xem Liễu Anh Lạc khi nào sẽ thất sủng.
Dù sao đại lão thương nghiệp 27 tuổi, trọn đời sao chỉ có thể yêu một người phụ nữ?
Thế nhưng chờ rồi chờ mãi, xuân đi thu đến, Liễu Anh Lạc thịnh sủng không SUY.
Thế nhân đều thấy cô xinh đẹp như nhau nhiêu năm trước, sạch sẽ tốt đẹp, tất cả thời gian của cô đều ngừng tại khoảnh khắc nơi hiên chùa năm ấy, người đàn ông tên Mạc Từ Tước kia cưng chiều cô trọn đời, yêu cô trọn đời.
Mạc Từ Tước có khoảng thời gian tuyệt vời trong kiếp này, lại trao cho cô sự dịu dàng bắt diệt năm năm tháng tháng.
Một mùa đông nọ.
Hai mắt Liễu Anh Lạc bị một bàn tay che lại, người đàn ông ở phía sau ôm cô, dẫn cô tới một chỗ.
“A Tước, anh đến tột cùng muốn dẫn em đến đâu thế?” Thanh tuyến của cô yêu kiều mềm mại, rất ngọt rất ngọt.
Mạc Từ Tước buông lỏng mắt cô ra, câu môi cười: “Nhà của chúng ta.”
Liễu Anh Lạc ngước mắt nhìn, sau đó con ngươi đột nhiên co rút lại, một giây, hai giây, ba giây… cô như ngây dại.
Cô nhìn thấy cái gì?
Cuộc đời này, cô tỉnh mộng phồn hoa, lại vào phòng Kiều.
Đời này hôn nhân của anh và cô tới sớm hơn một chút, Mạc Từ Tước không giống như kiếp trước vì cô xây phòng Kiều, cho cô thịnh thế sủng ái.
Hiện tại, phòng Kiều lại xuất hiện.
Liêu Anh Lạc ngâng cái đâu nhỏ, gân như thành tín nhìn lên, đó là hồi ức kiếp trước, là tất cả ngọt ngào của cô.
Cô nhẹ nhàng vươn tay, cảm giác ngũ sắc ánh dương soi vào bàn tay nhỏ bé của, mềm mại mà ấm áp đến vậy.
Anh nói, đây là nhà của chúng ta.
Mạc Từ Tước vươn hai cánh tay, từ phía sau ôm chặt lấy cô, anh nghiêng mặt hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô, trầm thấp từ tính nói: “Thích không?
Nơi đây tốn mất hai năm, mỗi một cọng cỏ, mỗi một vật dùng, đều làm theo kiểu dáng em thích.”
Viền mắt Liễu Anh Lạc đỏ lên, thích, sao có thể không thích?
Cô xoay người, hai tay nhỏ ôm lây cô anh: “Dạ, thích ạ.”
Mạc Từ Tước dán môi mỏng trên đôi mắt cô đỏ bừng hôn lên một cái: “Liễu Anh Lạc, em yêu anh ư?”
Anh nhẹ giọng hỏi – Liễu Anh Lạc, em yêu anh ư?2 Liễu Anh Lạc nâng đầu nhỏ, kinh ngạc nhìn anh: “A Tước, sao anh lại hỏi như vậy? Em yêu anh mà.”