Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1696:

 

Bên tai lại truyền tới tiếng nói sạch mềm dễ nghe kia.

 

Mạc Từ Tước lần nữa ngoái đầu nhìn lại, Liễu Anh Lạc mới 14 tuổi ngũ quan còn non nớt, thế nhưng dưỡng thành dáng vẻ mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc, hôm nay cô xõa tóc dài, mặt mày như tranh vẽ, khiến người ta thấy rồi nhớ mãi.

 

“Tiên sinh, tôi có thể kết bạn trên WeChat không?” Liễu Anh Lạc lấy ra điện thoại của mình, đôi mắt hạnh đen láy ươn ướt nhìn anh.

 

Mạc Từ Tước nhấp môi mỏng: “Không thẻ.”

 

Nói xong, anh lên xe, xe sang vội vã rời đi.

 

Lời tác giả: Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đổi mới một chút câu chuyện Mạc Liễu.

 

Mạc Tuân nắm tay Lê Hương đi ra ngoài: “Lê Hương, em giao cho Tử Tiễn bản thảo thiết kế, rốt cuộc là ý của mẹ, hay là ý của em?”

 

Lê Hương chớp hàng mi, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Mạc tiên sinh, đây là ý của em nhưng, em tin tưởng đây cũng là ý của mẹ!”

 

Mạc Từ Tước và Anh Lạc đi quá mức vội vội vàng vàng, trong cuộc sóng bọn họ ở nơi này có quá nhiều tiếc nuối, đối với Tử Tiễn có nhiều lời lắm vẫn chưa kịp nói ra, Lê Hương tin tưởng, cái này cũng sẽ là ý của Anh Lạc.

 

Mạc Tuân nhìn dáng vẻ Lê Hương thông tuệ linh động, anh đã sớm đoán ra đây là chính ý của cô, anh đã đoán được, Tử Tiễn tự nhiên cũng đoán được.

 

Lê Hương như vậy, sao Mạc Tử Tiễn có thể quên?

 

Về sau mặc kệ trong cuộc đời Mạc Tử Tiễn sẽ gặp được cô gái như thế nào, sợ rằng bọn họ cũng không thể thay thế cô được.

 

Kể từ khi biết Mạc Tử Tiễn là em ruột mình, Mạc Tuân tự nhiên thêm máy phần tình cảm máu mủ, dù sao huynh trưởng như cha, nhưng, anh cái gì cũng cho được, duy chỉ có, Lê Hương không thể.

 

Cho nên, vừa rồi anh đi vào.

 

“Lê Hương, chúng ta lúc nào rời đi?”

 

Lê Hương suy nghĩ một chút: “Nếu đã tới Đề Đô, vậy thì ở vài ngày đi ạ! Em lo lắng bố mẹ em, còn nữa, em đã lâu không gặp Linh Linh rồi, nghe nói… Cố Dạ Cần sắp kết hôn rồi, đúng không ạ?”

 

Nhắc tới người anh em tốt Cố Dạ Cần này, Mạc Tuân nhanh chóng chau mày kiếm, rất có ý “anh không quen cậu ta”, anh gật đầu: “Hình như vậy.”

 

Lê Hương giận anh liếc mắt: “Cái gì mà hình như, đúng thì đúng, không đúng thì không đúng.”

 

Mạc Tuân yên lặng gật đầu: “Đúng vậy.”

 

“Ah.” Lê Hương trực tiếp đẩy Mạc Tuân ra: “Vậy anh đi tìm anh em tốt của anh chơi đi! Đời người có ba cái vui lớn, tân hôn cưới vợ hiền, anh ta là anh em tốt mặc chung cái quần cùng anh lớn lên, anh nên ăn mừng một phen với anh ta đi kìa.”

 

Nói xong, Lê Hương xoay người rời đi.

 

Mạc Tuân: “…” Anh đã làm sai điều gì? Vì sao lại bị lạnh nhạt rồi?

 

Lệ Quân Mặc và Lâm Thủy Dao đều tới tham gia tang lễ, bạn tốt qua đời khiến bọn họ vô cùng sóc, tâm tình của mọi người đều u ám.

 

Lệ lão phu nhân ở cùng bạn thân Mạc lão phu nhân của mình rất lâu, Mạc lão phu nhân dần dần phán chắn lên, đương nhiên cũng nghênh đón một tin tốt – Mạc Nhân Nhân đã tỉnh.

 

Mạc Nhân Nhân ở trong hôn mê, rôt cuộc đã mở mắt ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK