Chương 1296:
Nếu như cô đã định trước mất đi tất cả, cô cũng tin tưởng Mạc Tuân chẳng máy chốc sẽ vì cô thắng được toàn thế giới.
Mạc Tuân, tuyệt đối sẽ không để cô thua!
Họa phi cảm giác mình rất nực cười, tuổi của bà ta lớn hơn Lê Hương cả một giáp, gạo ăn được còn nhiều hơn muối cô ăn qua, vậy mà máy lần bà ta giao phong đều thua dưới khí tràng Lê Hương, thật không tưởng tượng nỗi.
Họa phi bị khơi dậy ham muốn đánh bại cô, bà ta không tin, hoàn toàn không tin: “Lan Lâu công chúa, cô thật sự muốn đánh cược với tôi à, tôi sợ đến lúc đó cô sẽ thua quá thảm.”
“Tôi sẽ không thua, người thua quá thảm kia nhât định là bà!” Lê Hương không gì sánh được chắc chắn nói.
Lúc này Thượng Quan Mật Nhi đi ra, ả ác độc nhìn Lê Hương: “Được, Lê Hương, bọn tao đánh cược với mày, tao chẳng những đánh cuợc với mày, tao còn muốn mày tận mắt nhìn tao làm sao từng chút thay thế được mày, tao sẽ làm mặt nạ mặt Tình Nhi, mày mang mặt nạ đó lên, biến thành Tình Nhi, bên cạnh tao, tao muốn mày.
xem tao và Mạc Tuân là thế nào nùng tình mật ý.”
Thượng Quan Mật Nhi sẽ biến thành Lê Hương, Lê Hương lại trở thành nữ quan Tình Nhi bên người cô, thời khắc theo ả, Thượng Quan Mật Nhi hiểu rất rõ tư vị nổi máu ghen ty.
Tư vị kia giống như vô số con kiến bò trong lòng, không ngừng gặm cắn ả, dằn vặt ả, ả đã chịu đủ loại cảm giác này rồi, hiện tại ả muốn Lê Hương cũng nếm thử loại tư vị này!
Ä đã từng bị dày vò, hiện tại muốn Lê Hương hoàn lại gấp đôi!
Họa phi cảm tháy kế này rất hay, đường đường Lan Lâu công chúa đột nhiên biến thành một đứa nha hoàn, bị con gái của mình hô tới quát lui, cũng rất thú vị.
“Lê Hương, vậy cứ như thế quyết định, Tình Nhi ở trên tay của chúng tôi, cô tốt nhất đừng giở trò gì, bằng không chịu khổ chịu tội là Tình Nhi đấy.” Họa phi uy hiếp nói.
Lê Hương cong môi: “Được, đều nghe hai người.”
Lúc này Họa phi nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi: “Mật Nhi, từ giờ trở đi con chính là Lê Hương rồi, Mạc Tuân ở bên trong chờ con, con đi vào đi.”
Ánh mắt Họa phi có chút ái muội, ám chỉ tính mười phần.
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng đeo mặt nạ, biến thành gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Lê Hương, mấy năm nay ả vẫn luôn bắt chước Lê Hương, cử chỉ sắc mặt đều rất giống.
“Lê Hương, bây giờ tao vào, vừa rồi mày đổ nước lạnh lên người tao, còn trêu đùa tao, không phải là muốn ngăn cản tao ở cùng Mạc Tuân sao, chỉ tiếc, anh ấy nhất định là người đàn ông của tao!” Nói xong Thượng Quan Mật Nhi lắc lắc eo đi lên trước, đẩy cửa nhà gỗ tiền vào.
Lê Hương đứng tại chỗ, cô nhớ tới lời ước định đêm nay cùng Mạc Tuân, nhưng bây giờ xảy ra ngoài ý muốn, lại thêm vụ Lê Hương giả thật.
“Lê Hương, cô đeo mặt nạ này lên đi! Rồi uống thuốc này vào, thuốc này chính là để cô không mở miệng nói chuyện.”
Giọng Lê Hương thanh lệ dễ nghe, rất dễ dàng bị nhận ra, hiện tại Họa phi dùng thuốc để Lê Hương không còn cách nào phát ra tiếng, biến thành đứa câm.
Lê Hương không có dị nghị, cô cũng không có quyền lựa chọn, cô nắm viên thuốc kia đặt trong miệng mình.
Trong nhà gỗ.
Mạc Tuân mới vừa cởi áo, lúc này cửa “két” một tiếng mở ra, anh ngước mắt, Lê Hương đi đên.