Chương 371:
Mạc Tuân gật gật đầu, tích chữ như vàng: “Vâng.”
Lúc này, Mạc Nhân Nhân cảm thán: “Lúc đó bác không có mặt ở thời điểm đó, nhưng bác thực sự ngạc nhiên sau khi chứng kiến hai người bọn họ liên thủ giải phẫu, Tử Tiễn thánh thủ Kim Dao không cần phải nói, nhưng cô gái này dùng kim châm huyệt, vậy mà hoàn toàn có thể sánh với Tử Tiễn này, đây chính là liên thủ giữa Đông y và Tây y, thật sự là vô cùng tinh xảo, bà nội và cháu biết đó, Tử Tiễn rất kén cá chọn canh, đối với cô gái thần bí xuất sắc như vậy, nó động tâm cũng là chuyện bình thường, lại nói thêm tìm được cô gái có kỹ thuật châm pháp tuyệt vời như vậy trong y giới, ngoại trừ Lê Hương ra, bác thật sự không nghĩ ra người thứ hai, chẳng lẽ người con gái thần bí năm đó có liên quan gì với Lê Hương chăng?”
Lúc đầu, Mạc Nhân Nhân không liên tưởng Lê Hương với cô gái bí ẩn mà Mạc Tử Tiễn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, bà thực sự cảm thấy cô rất phù hợp.
“Cạch” một tiếng, một âm thanh nặng nè uy hiếp đột nhiên vang lên bên tai, Mạc Tuân ở phía đối diện ném dao nĩa trên tay xuống bàn ăn.
Mạc Nhân Nhân ngắng đầu lên, đụng phải đôi mắt sâu hẹp của Mạc Tuân, anh khẽ liếc bà, lấy khăn ăn nhã nhặn lau khóe môi: “Bác này, tâm tư mà bác không nên động thì nên ít động lại đi, bác cứ thong thả ăn, cháu ăn xong rồi, đi trước.”
Mạc Tuân đứng dậy rời đi.
Bầu không khí miễn cưỡng gọi là hài hòa ban nãy ngay lập tức đã đóng băng.
Khuôn mặt của Mạc Nhân Nhân tái đi, ánh mắt vừa rồi của anh lạnh đến tận xương tủy, còn mang theo ý cảnh cáo âm trầm không vui, bà tốt xáu gì cũng là bác anh, ở ngay trước mặt mọi người trên bàn anh lại vứt dao nĩa xụ mặt cho bà xem, không chút để tâm đến mặt mũi của bà.
Bà cũng chỉ mới vừa nhắc một câu đến Lê Hương, anh cần gì phải tức giận như vậy?
Sắc mặt của Mạc Nhân Nhân cũng rất xấu, bà là đại tiểu thư thiên kim của Mạc gia, từ nhỏ cũng đã được nuông chiều từ bé, đã có ai dám trưng ra sắc mặt ấy với bà, huống chi anh lại là con của con đàn bà kial Mạc Nhân Nhân muốn nói chuyện, nhưng điện thoại của bà vang “ting” một tiếng.
Bà mở điện thoại ra vừa đọc thì con ngươi đã lập tức co rút lại, sau đó bà ngắng đầu, nhìn bóng lưng thẳng tưng của Mạc Tuân, mở miệng nói: “Hàn Đình, trên đời này thật đúng là trùng hợp, bác vừa mưới biết được, người con gái hai năm trước cùng giải phẫu với Mạc Tử Tiễn, khiến Tử Tiễn vừa nhìn đã yêu, trèo non lội suối vào Hải Thành đi tìm kia, chính là Lê Hương!”
Cái gì?
Bác Phúc đứng ở bên ngẳng đầu lên, Mạc lão phu nhân nãy giờ chưa lên tiếng trên bàn ăn cũng tạm dừng hoạt động.
Mạc Tuân đã đi tới cửa, nhưng nghe được lời như vậy bước chân của anh như bị đình trệ.
Tuy nhiên, anh không quay đầu lại.
Ánh sáng bên cửa thưa thớt ảm đạm, soi vào trên vai áo vest đen của người đàng ông, càng toát thêm phần lạnh lùng, khí chất ưu tú kiêu ngạo kia càng trở nên mạnh mẽ, nhưng lại càng hờ hững mỏng lạnh, anh đứng ở nơi chập choạng sáng tối, khiến người ta không rõ anh đang nghĩ gì.
Mạc Nhân Nhân nhìn Mạc Tuân: “Tử Tiễn và Lê Hương hai năm trước đã gặp nhau, Tử Tiễn là thiên chỉ kiêu tử, mà Lê Hương lại là cô gái thiên tài thực sự, Hàn Đình, cháu chẳng qua là lối rẽ bất ngờ trong đời của Lê Hương, cháu không nên ích kỷ giam cầm con bé ở bên mình, cháu biết rõ cháu không thể cho con bé được tương lai, cô gái như vậy không thuộc về cháu, cháu buông tay đi.”