Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1745:

 

“Thiếu gia, cậu đã quên rồi, năm đó Linh Linh tiểu thư tại vào ngày sinh nhật 18 tuổi đó chủ động bò lên trên giường của cậu câu dẫn cậu, nếu cô có thể câu dẫn thiếu gia, tự nhiên cũng có thể câu dẫn lão gia, thiếu gia cậu cũng đừng vẻ thư thanh thuần vô tội bề ngoài của Linh Linh tiểu thư lừa, bất hòa với bố mình!” Cố quản gia hát tắt cả nước bản lên trên người Diệp Linh.

 

Có Dạ Cần nhắc mí mắt lên, nhẹ nhàng nhìn Cô quản gia, sau đó anh gọi lên môi mỏng, nở nụ cười.

 

Có Dạ Cần đột nhiên nở nụ cười.

 

Anh cười rộ lên lộ ra một hàm răng trắng tinh, như là răng nanh sắc bén của hồ, hiện lên ánh sáng sắc lạnh sâm nhiên và sát ý.

 

Da đầu Cố quản gia tê rần, lắp bắp nói: “Thiêu gia, cậu… cậu uông trà trước ạ.”

 

Cố Dạ Cần nhìn ông ta, sau đó vươn bàn tay rõ ràng khớp xương ra, đón chén trà trong tay ông ta.

 

Cố quản gia buông lỏng tinh thần, người đàn ông đồng ý uống trà của ông ta, vậy biểu thị ông ta đã khuyên bảo thành công.

 

Ông ta đưa chén trà cho người đàn ông.

 

Khi sắp nhận được, Có Dạ Cần đột nhiên nhẹ buông tay: “xoảng”, chén trà rơi trên thảm.

 

Rõ ràng là Có Dạ Cần có ý đánh rơi, thế nhưng Có quản gia sợ đến nhanh chóng quỳ xuống, phủ phục trước đôi chân dài kiêu ngạo kia của người đàn ông: “Thiếu gia, tôi không phải cố ý.”

 

Cố Dạ Cần từ trên cao liếc xuống tên nô tài này, anh đưa đoi giày da dính nước trà tới trước mặt người đàn ông, lãnh đạm phát động đôi môi mỏng: “Lau sạch cho tôi.”

 

“Vâng, thiếu gia.” Cố quản gia lấy cái khăn trong túi giúp Cô Dạ Cân lau chùi giày.

 

Một giây kế tiếp, Có Dạ Cẩn chậm rãi nhắc chân, giãm tay Cố quản gia phía dưới giày mình.

 

Anh như chà đạp rác rưởi, dưới chân dùng sức nghiền ép, đôi môi mỏng cong lên, anh ưu nhã cười nói: “Ông mới vừa nói cái gì, tôi không nghe rõ, ông nói lại cho tôi nghe.”

 

*A”, Cố quản gia hét thảm một tiếng, ông ta cảm giác tay mình sắp bị người đàn ông này đạp gãy.

 

“Thiếu gia, tha mạng, tôi sai rồi, tôi không dám nữa.”

 

Có quản gia liên thanh xin tha, ông ta theo chiếc quần tây được cắt tỉa như đao phong của người đàn ông nhìn lên, nét mặt người đàn ông thủy chung treo ý cười rất nhạt, trong nụ cười ưu nhã lộ ra vẻ thờ ơ, thế nhưng khiến người ta nhìn mà sợ run lên.

 

“Ông sai rồi, ông sai chỗ nào? Nhiều năm như vậy, ông tìm cho bó tôi bao nhiêu tình nhân, cái này tôi không quan tâm, thế nhưng ông lại đánh chủ ý tới trên đầu Linh Linh, bắt nạt cô ấy! Ai cho ông cái gan ấy, hả?”

 

“Thiếu gia, tôi…”

 

Có Dạ Cần khẽ cúi người: “Nếu biết năm cô ấy 18 tuổi lên giường tôi, vậy ông nên biết cô ấy là người phụ nữ của tôi, người phụ nữ của tôi là người mà tên cầu nô tài như ông có thể nhục nhã?”

 

Có quản gia đau gào khóc thảm thiết, ông ta nhanh chóng nhìn về phía Cố Hiên: “Lão gia, cứu tôi, cầu ngài cứu tôi”

 

Sắc mặt Cố Hiền đã xấu xí đến cực hạn, cái gọi là đánh chó phải dòm mặt chủ, Có Dạ Cần ở ngay trước mặt gã động thủ với Cố quản gia, kỳ thực chính là để cho gã nhìn.

 

Lời kia, cũng là nói cho gã nghe.

 

Bởi vì gã cũng dám tơ tưởng đến người phụ nữ của anhI “Xắc xược!” Cố Hiền tiện tay cầm lên gạt tàn thuốc trên bàn uống trà cái, hung hăng đập trúng trên đầu Cố Dạ Cần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK