Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1683:

 

Trầm Tiểu Liên mặt trắng nhọt, ả biết Lê Hương là tới vạch trần ả, nhưng năm đó ả nằm vùng ở bón phía, tất cả những gì xảy ra giữa bọn họ bao gồm mỗi một câu đối thoại ả vô cùng rõ ràng, nên Trầm Tiểu Liên mang tâm lý ăn may, ả tin tưởng mình có thể liều mạng, lấy giả đánh tráo với Lê Hương, để Mạc Tuân không phân biệt được.

 

Thế nhưng, Trầm Tiểu Liên không nghĩ tới Lê Hương thật sự sắc bén tinh chuẩn đến không ngờ, chộp được lỗ thủng trí mạng nhất của ả, bởi vì Lê Hương là từ góc độ y học tới vạch trần ả.

 

Trầm Tiểu Liên lập tức liền trợn tròn mắt, đầu trống rỗng: “Cái này…”

 

Sùng Văn đứng ở một bên hai mắt sáng ngời, gần như phục sát đất Lê Hương, đúng vậy, anh ta tại sao không có nghĩ tới chỗ này?

 

Đôi mắt thâm thúy của Mạc Tuân trói chặt trên người Lê Hương, anh cho tới bây giờ đều biết cô thông minh, trí tuệ của cô chưa từng làm anh thất vọng.

 

Lê Hương chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Làm sao, em Tiểu Liên, em không đáp được rồi? Tốt lắm, tôi đổi câu hỏi, lúc đó Mạc tiên sinh hôn mê ở trong băng thiên tuyết địa, trên người anh ấy có những vết thương khác hay không, ở đâu?”

 

Trầm Tiểu Liên cảm thấy cái này quá dễ dàng, ả khẳng định nói: “Có, lúc đó đại ca ca bị thương, cánh tay bên trái và trên đùi bên phải đều có vết thương do va quệt.”

 

“Nói bậy!” Lê Hương la lên: “Mạc tiên sinh rõ ràng nói cho tôi biết, anh ấy chỉ có tay phải tay phải bị cành cây quệt trúng, bị một chút vết thương nhẹ!”

 

Cái gì?

 

Trầm Tiểu Liên triệt để chắn động, làm sao có thể, lúc đó ả phái người ra ngoài ám sát Mạc Tuân, cho nên vết thương trên người anh ả vô cùng rõ ràng.

 

Nói bậy không phải ả, mà là Lê Hương!

 

Mạc Tuân vẫn không lên tiếng, nhưng anh khẽ nhíu mày kiếm, bởi vì người nói bậy quả thật là Lê Hương.

 

Trầm Tiểu Liên nói rất đúng, anh là cánh tay bên phải và bắp đùi bị thương, hơn nữa, anh chưa từng nói với Lê Hương anh là bị cành cây gì đó va quệt.

 

Ánh mắt Mạc Tuân rơi trên người Lê Hương, lằng lặng nhìn cô nghiêm túc nói bậy.

 

“Chị Lê, chị mới nói lung tung, đại ca ca rõ ràng là cánh tay phải và bắp đùi bị thương, không phải vết thương nhẹ, mà là trọng thương, là bị lưỡi dao sắc bén đâm bị thương!” Trầm Tiểu Liên nói mạnh mẽ.

 

Lê Hương chắp hai tay nhỏ bé sau lưng, đột nhiên hỏi: “Em Tiểu Liên, sao em biết Mạc tiên sinh là bị lưỡi dao sắc bén đâm bị thương?”

 

Đầu Trầm Tiểu Liên “ong” một tiếng, có một dự cảm rất xấu.

 

Lê Hương nhướng chân mày lá liễu, giọng nói thanh lệ thong dong: “Năm đó Mạc tiên sinh có hai chỗ tổn thương, chỗ thứ nhất dưới cánh tay phải 7cm, chỗ thứ hai ở phía ngoài bắp đùi có vết đao thấy máu 4cm, có thể đoán được thương tích là một vết đâm tương tự như một con dao găm quân dụng, nhưng nhìn kỹ thuật sử dụng dao, hai nơi tổn thương là xuất thân từ hai người, có thể đoán ra năm đó Mạc tiên sinh là bị nhân tố ngoại lực ám sát nhưng đã chạy thoát được.”

 

Nói rồi đôi mắt sáng của Lê Hương rơi vào trên mặt Trầm Tiểu Liên, chậm rãi cười nói: “Cô không học y, sao có thể chữa trị hai vét thương này, rất rõ ràng, người năm đó cứu anh ấy không phải cô, thế nhưng, năm đó cô vẫn luôn ở.”

 

“Còn có, lúc nãy khi em nói đến Mạc tiên sinh là bị đâm bị thương rất chắc chắn, vì sao, lẽ nào… năm đó Mạc tiên sinh bị đâm là em an bài?”

 

Khi Lê Hương nói xong lời cuối cùng chuyện đột nhiên gấp gáp, thanh âm trở nên leng keng mạnh mẽ, người cũng ép tới gần Tiểu Liên.

 

Trầm Tiểu Liên bị buộc liên tục lùi về phía sau, ả đã biết, Lê Hương nói bậy là bẫy ảt Trầm Tiểu Liên đã biết, mục đích của Lê Hương lần này chẳng những là muốn vạch trần năm đó chuyện cũ, càng muốn vạch trần nguyên nhân thực sự Mạc Tuân bị đâm năm đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK