Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1839:

 

“..” Diệp Linh cảm thấy không thể nói chuyện với anh, cô chỉ đành nhếch đôi môi đỏ mọng: “Ah, đã biết, Có tổng, về sau tôi vào phòng anh sẽ gõ cửa, anh đừng tức giận, vì vừa rồi tôi đã quáy rồi chuyện của anh với tân sủng của anh, nên, xin lỗi nhé.”

 

Cô rất ngoan ngoãn, thế nhưng Cố Dạ Cần cảm thấy cô như đang dỗ một… kẻ điên.

 

Mi tâm đang nhíu chặt của Cố Dạ Cần chậm rãi nới lỏng: “Em tìm tôi có việc?”

 

“Có, ví tiền này của anh rớt ở Phượng Vũ Cung rồi, hiện tại vật về nguyên chủ, tôi đi.” Diệp Linh kín đáo đưa ví tiền cho anh, sau đó từ trong lòng bàn tay của ‘ anh dùng sức rút tay mình vê, xoay người rời đỉ.

 

Thế nhưng đi hai bước, Cố Dạ Cẩn ở phía sau đi nhanh đến, lần nữa kéo lại cổ tay cô.

 

Lần này khuôn mặt nhỏ mềm mị của Diệp Linh đã lạnh xuống, rõ ràng ngay cả hứng thú xã giao cũng đã bay hết: “Có tổng, anh lại thế nào, có thể hay nói rõ một lần không?”

 

Diệp Linh cảm thấy người đàn ông Cố Dạ Cần này thật giống băng vệ sinh, mỗi tháng đều phải dùng, có bỏ cũng không được.

 

Gương mặt tuần mỹ kia của Có Dạ Cần cũng lạnh xuống, toàn thân tản ra vài phần hàn khí: “Linh Linh, ảnh chụp ẳ : trong ví tiên tôi đâu, có phải en đã lây đi rồi không?”

 

“Đúng vậy, đó là ảnh chụp của tôi, vẫn đặt ở chỗ anh nhiều năm, anh cũng nên trả lại cho tôi rồi.”

 

Cố Dạ Cần mím chặt môi: “Ảnh không phải của em, mà là của tôi, Linh Linh, trả ảnh chụp lại cho tôi!”

 

Diệp Linh nhìn anh nghiêm túc, dường như tắm hình kia là bảo bối gì của anh, trước khi tới cô còn rất cảm động, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy buồn nón.

 

“Ảnh chụp tôi vứt rồi.”

 

“Không có khả năng, tôi lập lại lần nữa, Linh Linh, trả ảnh chụp lại cho tôi, nghe : : lời!” Anh nhân mạnh, khiên người ta sợ run lên.

 

“Cố tổng, anh có phải nghe không hiểu người nói chuyện không, ảnh chụp không ở trên người tôi, tôi ném rồi… ÁI”

 

Diệp Linh lời vẫn chưa nói hết, Có Dạ Cần liền lôi cô đi.

 

Bước tiến của anh rất lớn, Diệp Linh lảo đảo nghiêng ngả đi theo phía sau anh, bàn tay to của anh dùng sức lôi cỗ tay cô, da thịt cô mềm, cổ tay trắng đã bị lôi ra vết đỏ.

 

Diệp Linh đang giãy giụa: “Cố Dạ Cẩn, anh buông ra, anh làm tôi đau…”

 

Nghe được cô kêu đau, Cố Dạ Cẩn dừng một chút, dù sao từ nhỏ đến lớn cô là người anh nâng ở đầu quả tim, Ệ $ được anh nuôi rât mêm mại, ngoại trừ lần cô mười tám tuổi từng làm cô đau, chưa từng đành lòng động cô một cái.

 

Anh quay đầu, cặp mắt lạnh nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Đau, thì nhịn cho tôi.”

 

Diệp Linh tức giận muốn cởi giày cao gót trên chân đập lên đầu anh.

 

Lúc này đi tới phòng 603, anh vươn tay, đầy cửa đi vào.

 

6032 Anh lại dẫn cô trở về.

 

Diệp Linh rất bài xích căn phòng này, cô quay đầu muốn chạy, lại bị anh cầm có Ạ ở trong lòng bàn tay, trực tiêp bị anh lôi đi vào.

 

Tiếng cửa mở của Cố Dạ Cẩn rất lớn: “ầm” một tiếng vang thật lớn, tiểu hoa đán Trần Viên Viên vẫn còn ở bên trong, sợ đến mức trực tiếp từ trên ghế salon đứng phát lên.

 

“Có… Cố tổng…” Trần Viên Viên kinh ngạc nhìn một chút Cố Dạ Cần, rồi nhìn về phía Diệp Linh.

 

Diệp Linh, ai mà không biết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK