Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1525:

 

Bà không hề chống cự, ngược lại giơ tay nhỏ lên ôm cổ ông, nhẹ nhàng đáp lại ông.

 

A Đình đói khóc, tuy là trong phòng Kiều có vú nuôi, nhưng bà đều tự mình nuôi.

 

Khuôn mặt nhỏ của bà hồng hồng đẩy ông ra, nghiêng người sang che che giấu giấu cho con trai bú sữa.

 

Ông không chịu đi, môi mỏng rơi vào tai bà: “Vú nuôi nói sữa em rất nhiều, A Đình ăn không hết, trướng sữa thì phải nặn ra…”

 

Bà hốt hoảng che miệng ông.

 

Ông nóng bỏng nhìn bà chằm chằm: “Anh có thể giúp em.”

 

Ở trong ánh mắt mê mang của bà, ông trực tiếp gục lên người bà, một bên là A Đình, một bên là ông.

 

Bà vừa khẩn trương vừa sợ, tay nhỏ bé lôi chăn giường rất chặt, rất nhanh đã lôi đến chăn giường nhăn lại, mà ngón tay ông thon dài đan vào bàn tay bà, mười ngón kè sát.

 

Cuối cùng trong sự ỡm ờ của bà, cùng bà hoan hảo.

 

Đến khi bà kiệt sức chìm vào giấc ngủ, A Đình có lúc sẽ khóc, ông liền đứng dậy ôm lấy A Đình, dùng tư thế không thuần thục dỗ A Đình đi vào giác ngủ.

 

Đoạn thời gian kia là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong sinh mệnh ông, cô gái ông liếc mắt nhìn trúng kia đã thành vợ của ông, thành mẹ của con trai ông, bà trở nên dịu dàng như vậy, trong ánh mắt nhìn ông dường như ẩn sâu rất nhiều lời yêu ngượng ngùng không kịp nói ra miệng, thật giống như bà đối với ông yêu cũng như ông đối với bà, mãnh liệt mà nóng bỏng.

 

Ông những tưởng như vậy sẽ trọn đời.

 

Thế nhưng ai ngờ, ai ngờ đến bà chỉ là giả vờ, bà lại liên lạc với Tô Thành.

 

Kỳ thực đoạn ký ức về sau Mạc Từ Tước không quá nguyện ý nhớ lại, mây năm nay, ông cũng chưa từng nhớ đến.

 

Ngày đó bà mang Tô Thành tới phòng Kiều, hủy hoại đi chính bà, cũng hủy hoại cả ông.

 

Mấy ngày đó ông đi công tác, bởi vì nhớ bà và con trai, cho nên so với trong kế hoạch ông chạy về trước một ngày, muốn cho bà một kinh hỉ.

 

Ông về tới phòng Kiều, đi tới ngoài phòng ngủ, ông đưa tay muốn đẩy cửa phòng ngủ ra, nhưng một giây kế tiếp trực tiếp cứng lại.

 

Bởi vì bên tai truyền đến tiếng động bên trong, những tiếng động không bình thường.

 

Là tiếng nói mềm mại của Liễu Anh Lạc – a, Tô Thành, nhẹ một tí, chịu không nỗi…

 

Ông lúc này giật mình ở bên ngoài, con ngươi màu đen đột nhiên co rút, giọng của bà, ông sẽ không nghe lầm, vô số đêm ông thương yêu bà, bà cũng sẽ cất tiếng như vậy, cầu ông buông tha bà…

 

Chỉ là hiện tại tiếng rên của bà so với thường ngày tới càng thêm quyền rũ, càng thêm mê muội.

 

Ông sợ run vài giây, giơ lên chân dài “oanh” một tiếng đạp ra cửa phòng ngủ.

 

Ông thấy một màn kia, mấy năm nay ông đều không quên nửa phần.

 

Trên giường, Liễu Anh Lạc cưỡi lên trên người Tô Thành, hai người quần áo xốc xéch, da thịt màu lúa mạch của người đàn ông và da thịt trắng nõn của người phụ nữ hợp lại một chỗ, đâm vào ánh mắt ông đau quá.

 

Là Tô Thành nhìn thấy ông trước, ông ta kéo quần áo che trên người Liễu Anh Lạc, sau đó bà nghiêng đầu.

 

Người phụ nữ kia, bà cười với ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK