Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 801:

 

Chỉ thấy vị đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới Đề Đô Mạc Tuân kia hệt như một oán phụ ngồi trên ghế sa lon, oán giận nhìn Lê Hương, cầu an ủi cầu quan tâm.

 

Lê Hương: “…”

 

Mạc Tuân thấy Lê Hương đứng bát động, sắc mặt càng thêm khó coi: “Lê Hương, cô chẳng những mù mắt, tai cũng điếc rồi phải không? Nếu cô không qua đây, tôi sẽ vạch trần hành vi phạm tội của cô trước mặt mọi người đấy!”

 

Hành vi phạm tội? Anh là chỉ… lúc cô trúng dược thảo cưỡng bức anh? Anh…

 

Anh rốt cuộc có biết xấu hỗ không thế? Nơi đây đầy người, anh muốn nói hết ra, anh muốn nói thế nào chứ? Nói anh bị một người phụ nữ cưỡng bức? Được lắm, Lê Hương hoàn toàn tiếp nhận uy hiếp của anh, cô đi tới, đi tới bên người Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân huênh hoang ngồi như mấy lão sếp, dùng mắt chỉ chỉ cúc áo áo sơ mi của mình, ra lệnh: “Cởi áo sơ mi trước giúp tôi đã.”

 

Lê Hương cắn răng, không giúp anh giải cởi cúc áo sơ mi, mà là trực tiếp cầm kéo lên, cắt áo anh ra, cô dùng chất giọng chỉ hai người có thể nghe được: “Mạc Tuân, anh đừng có mà quá đáng!”

 

Mạc Tuân nhìn cô.

 

Lê Hương tiếp tục nói: “Anh tốt nhất không nên nói lung tung, nếu như anh ở trước mặt Mạc Tử Tiễn đem chuyện đã xảy ra đêm đó kích thích anh áy, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh”

 

Cô có ý gì? Cô che chở Mạc Tử Tiễn đến vậy? Cô thiên vị?

 

Trái tim cô rốt cuộc nghiêng về phía nào, sớm biết thế đêm đó anh không nên để cô có được anh, không nên để cô được như ý?

 

Tâm trạng Mạc Tuân thật không tốt, đôi mắt lạnh lẽo như tia X quang quét lên người cô: “Cút! Đừng chạm bàn tay bẩn của cô vào tôi!”

 

Lê Hương sắp hộc máu đến nơi, cái tên thần kinh này?

 

Bác sĩ xử lý tốt vết thương cho Mạc Tử Tiễn, Mạc Tử Tiễn đứng dậy: “Lê Hương, anh đưa em về nhà.”

 

Lúc này Mạc Từ Tước đi tới: “Tử Tiễn, thương thế của con thành như vậy vẫn nên tĩnh dưỡng thì hơn, không thì vết thương lại rách ra đấy. Bố bảo tài xế đưa Lê tiểu thư về nhà, cam đoan đưa về an toàn.”

 

Mạc Tử Tiễn nhíu mày: “Không được…”

 

“Tử Tiễn…” Lê Hương nhanh chóng mở miệng nói: “Để tài xê đưa em về đi, anh thê này lái xe cũng không an toàn mà, em về đến nhà sẽ gửi tin nhắn báo bình an cho anh. Vậy nha, em đi nhé, bye bye.”

 

Lê Hương nhanh chóng đi ra ngoài.

 

Ra tới bên ngoài, Lê Hương chuẩn bị lên xe, thế nhưng lúc này trong bóng tối đột nhiên vươn ra một bàn tay to, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh kéo cô vào trong bóng tối.

 

Lê Hương ngước mắt, khuôn mặt tuấn tú kia của Mạc Tuân phóng đại trong tầm mắt cô.

 

“Mạc Tuân, anh làm cái gì, nơi này là Mạc gia, anh buông ra!” Lê Hương nhanh chóng giãy dụa.

 

Mạc Tuân bóp chặt vòng eo yêu kiều của cô, đè cô vào ngực mình, không để cô thoát: “Lê Hương, rốt cuộc cô có ý gì, hiện tại nói rõ ràng với tôi!”

 

Lê Hương chớp hàng mi nhỏ dài: “Có ý gì là sao, anh muốn tôi nói cái gì?”

 

Mạc Tuân bóp vòng eo mềm mại của cô, là cố ý để cho cô đau, tỏ vẻ nghiêm phạt: “Lê Hương, quan hệ chúng ta bây giờ là thế nào, chúng ta đã chung giường với nhau rồi, à không đúng, đã “dã chiến” với nhau rồi, cô đã ngủ với tôi, chẳng lẽ cô không muốn cho tôi một câu trả lời?”

 

Lê Hương rên một tiếng, trong đôi mắt sáng dâng lên tầng sương mù trong suốt, thân thể mềm mại bắt an giãy dụa, muốn tránh thoát bàn tay tựa gọng sắt của anh: “Mạc Tuân, anh đừng có chiếm được tiện nghỉ còn khoe mẽ, loại chuyện này chăng phải đám đàn ông các anh là người hưởng được lợi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK