Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 593:

 

Mạc Tuân thu tay lại, kéo vòng eo mềm mại cô lại: “Lê Hương, cô chơi tôi à, là ai cho phép cô nói đến là đến, nói đi là đị?”

 

Cơ thể nhỏ nhắn của Lê Hương thể va vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, giống như đụng phải bức tường, cô đau đến nhăn mày, hai tay chống lên ngực anh, muốn đẩy anh ra: “Anh làm gì thế, mau buông ral”

 

Mạc Tuân không chút xê dịch, mắt lạnh nhìn cô hệt như con mèo nhỏ giãy dụa trong nước, anh dùng hai ngón tay thon dài nhấc chiếc cằm được xinh xắn của cô, nâng cô ngắng đầu đối diện với anh: “Trong mắt cô, tôi là gì, hả? Tâm trạng tốt thì quyến rũ tôi, đợi tôi cắn câu thì lật mặt với tôi, vẫn chưa có kẻ nào dám làm vậy với tôi, hôm nay tôi phải mạnh mẽ dạy dỗ cô lại!”

 

Đồng tử trong suốt Lê Hương kịch liệt co rút, không ngờ anh cúi đầu hôn xuống, anh hôn rất thô bạo, mưa rền gió thét.

 

Lê Hương siết quả đắm dùng sức vừa đẩy vừa đánh anh, còn cắn chặt răng không chịu mở miệng, ra sức giãy dụa, không chịu để anh hôn.

 

Mạc Tuân khống chế cô trong lòng mình, nhưng cơ thể như rắn nước của cô không ngừng giãy dụa, anh đã thấy đây căn bản cũng không phải là trừng phạt cô, mà là trừng phạt chính mình.

 

Khóe mắt hẹp dài dính vài phần đỏ tươi, thấy cô không chịu mở miệng, anh vươn tay bóp gương mặt như trứng gà của cô, bóp đến gồ lên, lớn tiếng uy hiếp cô: “Há miệng ra!”

 

Không muốn!

 

Lê Hương trợn tròn mắt, tức giận nhìn anh chằm chằm.

 

Mạc Tuân cũng không nhắm mắt, anh nhìn cô gái vì tức giận mà đôi mắt càng thêm động lòng người, rõ ràng không có lực uy hiếp, giống như bé mèo sữa hung hăng, ngược lại càng khiến người ta muốn bắt nạt cô thêm.

 

“Vì sao không chịu cho tôi hôn, người khác hôn cô rồi ư, Tôn Tiến, hay là tên Vương Thông kia?” Ngón cái Mạc Tuân đặt trên cánh môi đỏ bừng của cô đỏ dùng sức chà.

 

Lê Hương giận run người, Mạc tiên sinh của ba tháng sau đã không phải là Mạc tiên sinh trong trí nhớ của cô nữa, sao anh lại hư hỏng như vậy?

 

Lê Hương há miệng, cắn ngón trỏ anh.

 

Ư.

 

Mạc Tuân bị đau, cô thực sự rất dùng sức cắn anh, cắn đến tay anh chảy ra máu.

 

Song, điều này càng kíiich thíach máu nóng cả người anh tán loạn, nếu như tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ không khống chế được bản thân, yết hầu trên dưới lăn lốc, anh nói giọng khàn khàn: “Lăn từ đùi tôi xuống, cút khỏi xe tôi!”

 

Lê Hương nhanh chóng buông lỏng đầu ngón tay anh, lập tức lăn một vòng đi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất kéo ra cửa xe sau bỏ chạy.

 

Cô đi rồi!

 

Mạc Tuân hạ mắt nhìn ngón trỏ của mình, trên ngón trỏ anh có một vòng dấu răng thắm máu nho nhỏ, là cô cắn mà ra!

 

Không ngờ cô dữ đến thế.

 

Mạc Tuân giơ tay lên che khuất đôi mắt đỏ thắm, cả người hiện ra vài phần phóng túng chán chường, lại đặc biệt gợi cảm.

 

Lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, là bác sĩ tâm lý Dr. Xuyên của anh gọi.

 

Mạc Tuân ấn phím nhận, giọng trầm thấp lộ ra khàn khàn: “Alo.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK