Chương 453: Anh Và Cô, Đến Bước Đường Cùng
Anh trai…
Hai chữ này trong nháy mắt đã thức tỉnh đoạn ký ức chôn sâu trong đáy lòng Mạc Tuân, ngay lúc anh cận kề cái chết, cô gái nhỏ mềm mại ôm anh thật chặt, không ngừng thì thầm bên tai anh: “Anh trai, anh nhất định phải sống sót, em sẽ cứu anh!”
Con ngươi Mạc Tuân rụt lại, ngón tay thon dài chậm rãi buông lỏng ra.
Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa từng quên được cô gái bên trong hang núi kia.
Lúc này, anh dĩ nhiên không còn cách nào ra tay tiếp với Lê Nghiên Nghiên.
Hít được bầu không khí trong lành, Lê Nghiên Nghiên tham lam hít vào từng ngụm từng ngụm, vừa rồi cô ta súyt chút nữa đã chết, dám khiêu chiến người đàn ông này, chính là liều mạng.
Thế nhưng, cô ta đã thắng.
Trong khoảng thời gian này cô ta làm rất nhiều chuyện, kỳ thực đã sớm khiến Mạc Tuân chán ghét, nếu như đổi thành những người khác, đã sớm biến mắt ở Hải Thành, thế nhưng Mạc Tuân lại lần nữa dễ dàng tha thứ cho cô ta, đơn giản cũng là bởi vì đoạn ký ức kia.
Lê Nghiên Nghiên sờ sờ cái cổ đỏ lên của mình, sau đó lại gan lớn nhào tới, ôm lấy vòng eo rắn chắc của Mạc Tuân: “Anh trai, em biết trong lòng anh có em, đêm nay hãy để em trở thành người phụ nữ của anh đi!”
Nhiệt độ cơ thể của Mạc Tuân đã nóng đến bóc lửa, để không xảy ra chút sai sót nào cho lần này, Lê Nghiên Nghiên đã qua tay rất nhiều người, thực sự mua được liều thuốc mạnh nhất, cơ bắp cả người Mạc Tuân buộc chặt, trong đuôi mắt hẹp dài đã nhuốm màu đỏ tươi của tình dục.
Lại thêm bây giờ Lê Nghiên Nghiên từng tiếng gọi anh là “anh trai”, tỉnh lại mềm mại sâu nhất đáy lòng anh, ánh mắt anh nhìn Lê Nghiên Nghiên cũng biến thành mê ly.
“Anh trai à, em yêu anh.” Lê Nghiên Nghiên nhón chân lên, không kịp chờ đợi hôn lên đôi môi mỏng của Mạc Tuân.
Khi mùi nước hoa nhân tạo của cô ta lại lần nữa xộc đến, Mạc Tuân quay đầu, tránh được.
Lê Nghiên Nghiên không hôn được.
Mạc Tuân tự tay đẩy cô ta ra, không biết vì sao, hiện tại tràn ngập trong tâm trí anh đều là khuôn mặt tuyệt sắc nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của Lê Hương, anh hoài niệm thân thể mềm mại của cô, hoài niệm mùi hương trên người cô, dường như anh mới là cô gái mà anh vẫn luôn tìm kiếm kia.
“Anh trai..”
Mạc Tuân nhìn cô ta, lắc đầu, cuối cùng phun ra ba chữ: “Không phải cô…”
Không phải cô.
Ba chữ này đủ để nỗ vang bên tai Lê Nghiên Nghiên, không phải anh đã nhận ra gì chứ, tim Lê Nghiên Nghiên căng thẳng đến nhảy vọt lên cổ họng.
Lúc này tiếng đập cửa “rầm rằm rằm” vang lên, giọng nói lo lắng của Lê Hương vang lên ngoài cửa: “Mạc tiên sinh, có phải anh ở bên trong không, mau mở cửa ral”
Lê Hương!
Lê Nghiên Nghiên hai mắt tối sầằm, Mạc Tử Tiễn không nắm chắc cơ hội này, anh ta thả Lê Hương đi.
Dáng người anh tuấn cao lớn của Mạc Tuân đột nhiên cứng đờ, anh xoay người liền đi đến cửa, anh muốn đi tìm Lê Hương.
Người anh bây giờ rất khó chịu, trong đầu trong lòng đều là cô, bây giờ nghe được giọng nói của cô, từng tế bào của anh đều kêu gào muốn nàng!
“Mạc Tuân!” Lê Nghiên Nghiên một tay kéo anh lại, nhắc nhở: “Lẽ nào anh đã quên chuyện Lê Hương bị trúng độc rồi, anh không muốn cùng Lê Hương ly hôn ư? Bây giờ anh mở cửa, thấy cô ta, lại muốn làm gì chứ, anh cái gì cũng không thể làm được, không bằng mượn cơ hội này đẩy cô ta đi, chỉ có thể để cô ta đến Đé Đô, cô ta mới có thể sống!”
Bước chân của Mạc Tuân dừng lại, cách cửa phòng chỉ có mấy bước, cô đang ở chỗ mà anh với tay là có thể chạm đến, thế nhưng dưới chân anh phảng phất như treo ngàn cân, không thể nhích thêm được nửa bước.