Chương 1776:
Lê Hương nâng đầu nhỏ nhìn ánh trăng kia, đột nhiên cảm khái nói: “Tử Tiễn, anh nói lúc nào tuyết sẽ rơi2”
Bây giờ là cuối mùa thu, khí trời đã rất lanh, thê nhưng cách ngày tuyết rơi rât xa.
Cô đột nhiên muốn ngắm tuyết rơi.
Mạc Tử Tiễn nhìn khuôn mặt nhỏ Lê Hương: “Em muốn ngắm tuyết?”
~- Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Một người xông tới, đụng phải lòng ngực anh.
Mạc Từ Tước đã cảm thấy có sợi tóc mêm mại quét qua mặt anh, mang.
theo hương thơm mát lạnh của thiêu nữ.
“Thật ngại quá, thật ngại quá…”
Người trong ngực thức thời lui về phía sau mấy bước, tay nhỏ xoa cái trán đỏ lên của mình, nâng khuôn mặt lớn chừng bàn tay lên.
Mạc Từ Tước thấy rõ cô, ngũ quan tuyệt sắc trong trẻo của Liễu Anh Lạc hung hãng xông vào trong tầm mắt của anh.
Là cô!
Anh tưởng cô không đến, nhưng cô chỉ đến muộn.
Hai mắt Liễu Anh Lạc liễm diễm mà toái sáng: “Mạc tiên sinh, không đụng anh đau chứ ạ!”
Mạc Từ Tước đã biết, cô là cố ý đụng vào trong ngực anh.
Kỳ thực ngày ấy ở chùa anh đã biết rôi, cô thích anh.
“Dạ.” Lê Hương gật đầu: “Nhưng, mùa này không thể ngắm tuyết.”
Mạc Tử Tiễn thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nhìn vê phía trước, phía trước Ngũ Vũ vẫn luôn đứng canh.
Nhận được ánh mắt đó, Ngũ Vũ gật đầu một cái, đi tới một bên, bám một số điện thoại: “Alo, chủ tử có lệnh, tối nay toàn thành phủ tuyết xuống.”
Hai phút sau, Lê Hương cảm thấy một đóa hoa tuyệt rơi trên mặt cô.
Cô khẽ khựng lại, sau đó chậm rãi ngâng đâu, phía trên bâu trời, hoa tuyêt từng đóa từng đóa rơi xuống.
Đôi đồng tử trong suốt của cô co rụt, không thê tin được, cô nhanh chóng đưa tay ra.
Một mảnh hoa tuyết rơi vào trong lòng bàn tay cô.
“Trời ạ, Tử Tiễn anh nhìn này, tuyết rơi!” Lê Hương vui vẻ nhìn vê phía Mạc Tử Tiễn bên cạnh.
Lúc này Ngũ Vũ tiến lên, đưa đến chiếc dù đen.
Mạc Tử Tiễn tự mình nhận lấy cán dù, chậm rãi che phía trên Lê Hương.
Dù đen che trên đỉnh đầu Lê Hương phía, hoa tuyết không rơi đến trên người cô, thế nhưng tay của cô vẫn duỗi ở bên ngoài.
Mạc Tử Tiễn chậm rãi câu môi, giọng nói thấp thuần từ tính còn tràn ra vẻ cưng chiều nhàn nhạt: “Chơi ít hoa tuyết thôi, coi chừng bị cảm lạnh.”
“Dạ em biết rồi.”