Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2224:

 

Diệp Linh đang ngủ say ở trên giường không ngừng cuộn mình, khuôn mặt lớn chừng bàn tay lúc này đã trắng bệch, trên mặt tất cả đều là nước mắt, cô đang nói mớ, không ngừng nói mớ: “Bố, mẹ, con rất nhớ bố mẹ, hu hu…anh trai, xin lỗi xin lỗi, em không phải cố ý, là em hại chêt anh, em nên đi theo anh… bố mẹ hai người đều đang trách con, đúng không… con là con gái của bố mẹ mà, bố mẹ đừng đuổi con đi…”

 

“Linh Linh.” Cố Dạ Cần nhanh chóng chạy đến bên giường, chân sau quy trên giường, anh vươn một tay vỗ nhè nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô: “Linh Linh, tỉnh một chút, tỉnh một chút, đây chỉ là mơ thôi, bố mẹ và anh trai yêu em, bọn họ sẽ không đuổi em đi.”

 

Diệp Linh trên giường toàn thân run rầy, mái tóc đen như tơ lụa bởi vì nước mắt và mồ hôi dính hết vào trên mặt cô, cô thống khổ nói mớ: “Bố mẹ anh trai, xin lỗi, thực sự xin lỗi con yêu mọi người…hu hu, con đau quá, trên người trong tim đều rất đau… con không dám, con không dám yêu Cố Dạ Cần nữa đâu, không dám…yêu anh nữa đâu…”

 

Cố Dạ Cẩn nghe những lời này liền thấy có một cây dao đang đâm xoáy vào trái tim anh, anh bị đâm máu thịt be bét, đau thấu tim gan.

 

Cô nói, cô không dám yêu anh nữa.

 

Yêu anh, khiến cô không còn cách nào vượt qua nghiệp chướng!

 

Cố Dạ Cần ngồi trên giường, anh vươn tay ôm Diệp Linh, anh không biết nên nói cái gì, hiện tại anh mỗi một chữ đều tái nhợt vô lực như thế, anh chỉ có thể nhẹ giọng dụ dỗ, dùng hết khí lực toàn thân anh: “Linh Linh, đừng như vậy được không… Đều là anh sai, đừng trừng phạt mình như vậy, thực sự đừng như vậy…”

 

Bị anh ôm, Diệp Linh giông như kích thích lớn: “Không muốn, không muốn, đi ral”

 

Tay chân cô lúc đấm đá anh, tránh khỏi ngực anh, cô đang khóc, không ngừng khóc, khóc tê tâm liệt phế, trong căn phòng an tĩnh vang dội mỗi một tiếng nức nở của cô, đó là máu tích tụ trong tim cô, mỗi một giọt đều thảm thiết như vậy.

 

“Đừng tới gần tôi, đừng đụng vào tôi…

 

Bố mẹ, con không cần anh ta nữa, con không dám cần anh ta nữa, bố mẹ tha thứ cho con đi… anh trai, anh dẫn em đi đi….. em van anh, dẫn em đi đi!…

 

Cố Dạ Cẩn ôm cô thật chặt ở trong ngực của mình, khuôn mặt tuần tú chôn sâu mái tóc dài của cô: “Linh Linh, đừng như vậy…”

 

Lúc này bàn tay nhỏ mềm cyra Diệp Linh sờ lên bụng x mình: “Bố mẹ, có phải bố mẹ trách con mang thai con của anh ta… hu hu, đứa bé này không nên tới, là con ích kỷ… Bố mẹ, giờ con không cần con nữa, con chỉ muốn làm con gái của hai người, hai người dẫn con ởi đi…”

 

Diệp Linh siêt năm đâm, bắt đâu một cái lại một cái đập về phía bụng mình.

 

Con ngươi màu đen của Cố Dạ Cần kịch liệt co rúc, anh gần như gầm nhẹ lên, kéo lại quả đấm của cô: “Linh Linh!”

 

Giữ quả đấm nhỏ của cô ở trong lòng bàn tay anh, một cánh tay anh vòng cơ thể gầy yếu đang run lẫy bẩy của cô vào trong ngực: “Linh Linh, đừng như Vậy…đừng như vậy mà, anh xin em…”

 

Anh xốc xếch hôn nửa khuôn mặt nhỏ chôn trong gối của cô, anh đang hoảng sợ, đang đau khổ, gần như hèn mọn cầu xin.

 

“Linh Linh, xin em đừng tổn thương con chúng , con vô tội… nó đã theo chúng ta chịu nhiều đau khổ như vậy, cũng không buông tay chúng ta, em là mẹ nó, tại sao có thể buông bỏ nó, tại sao em có thể không muốn nó nữa…”

 

Diệp Linh đang giãy giụa, không biết khí lực từ nơi nào tới bỗng nhiên đẩy anh ra, cô bò xuống giường: “Bố mẹ, bố mẹ ở đâu, hu hu, con cái gì cũng không cần, cầu bố mẹ dẫn con đi đi…”

 

Cố Dạ Cần bị đầy xa, lưng đập vào đầu giường, anh nhìn người phụ nữ sắp nỗi điên trước mắt, vành mắt đã bị đốt nóng đỏ bừng.

 

Anh tin rồi, thì ra yêu nhau thực sự khó như vậy.

 

Cố Dạ Cần vươn tay mở ra tủ giường, trong ngăn kéo đặt hai ông tiêm, là Lê Hương đưa cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK