Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 884:

 

Lê Hương gật đầu: “Dạ ngọt, anh cắn thử này.”

 

Lê Hương đưa quả táo tới bên môi anh.

 

Mạc Tuân không ăn, ngón tay thon dài xuyên vào mái tóc cô, sau đó hôn lên môi cô.

 

Môi cô thơm thơm ngọt ngọt, mang theo vị ngọt của táo.

 

Lê Hương không ngờ anh lại hôn, lúc giật mình thì tay anh đã nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, trực tiếp nhắc lên.

 

Lê Hương không cầm chắc quả táo, “đông” một tiếng, quả táo đã rơi xuống đắt.

 

“Táo của eml”

 

Lúc này Mạc Tuân thu lực cánh tay, mạnh mẽ bóp vòng eo tựa rắn nước của cô, khàn khàn thủ thỉ bên vành tai cô: “Đừng để ý đến táo nữa, quấn chân lên eo anh, được không em?”

 

Hàng mi cánh bướm của Lê Hương run lên: “Mạc Tuân, vốn dĩ anh gọi em lên cũng không phải chỉ đưa táo em ăn, em biết ngay mà, anh làm gì lại tốt bụng như vậy…”

 

Mạc Tuân lại rên một tiếng, cắt lời cô: “Mau lên, tay anh hơi đau.”

 

Chỉ nhờ vào cái cớ tay gãy này mọi chuyện đều sẽ êm ả trôi qua, Lê Hương nhanh chóng vươn hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh, quấn đôi chân thon dài lên vòng hông rắn chắc của anh, có điều tư thế này… ám muội quá đi mắt.

 

Lê Hương nâng cặp mát đen láy lắp lánh ánh sao ấy nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm kia của Mạc Tuân lúc tỏ lúc mờ dưới ánh đèn, bên trong lóe ra tình cảm nóng bỏng, hệt như dung nham sắp sửa hòa tan cô.

 

Tối nay anh cứ là lạ, hệt như bị cái gì kích thích, đặc biệt hưng phần.

 

“Mạc Tuân, anh sao vậy?” Lê Hương hỏi.

 

Mạc Tuân chậm rãi nâng tay phải lên, đưa ngón trỏ thon dài của mình đến trước mặt cô.

 

Không nói tiếng nào, đợi cô phản ứng.

 

Lê Hương nhìn ngón trỏ thon dài mày, sau đó giơ bàn tay nhỏ lên nhẹ nhàng kéo lại ngón trỏ của anh, kéo ngón trỏ của anh vào trong lòng bàn tay mềm mại của mình.

 

Đáy mắt Mạc Tuân bùng lên hai ngọn lửa đỏ sậm, bắp thịt toàn thân căng chặt, anh có chút không nén được sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong lòng, môi mỏng mắp máy, anh khàn khàn cất giọng: “Mạc phu nhân.”

 

Mạc phu nhân.

 

Đã lâu rồi Lê Hương mới nghe được tiếng gọi quen thuộc kia, Mạc phu nhân.

 

Anh vậy mà gọi cô là Mạc phu nhân?

 

Đôi đồng tử của Lê Hương co rút lại phóng đại: “Mạc Tuân, anh…”

 

Mạc Tuân không muốn hù cô, anh vẫn chưa nhớ hết tất cả, cũng không muốn nói cho cô biết, anh cong môi: “Chẳng lẽ không đúng sao, Lê Hương, em chính là nàng dâu nhỏ của anh!”

 

Hai mươi năm trước, bé gái mới sinh ra đã kéo ngón trỏ của anh không thả, ngọt ngào cười với anh, là cô.

 

Hai mươi năm sau, thay gả vào U Lan Uyễn, trở thành Mạc phu nhân của anh, cũng là cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK