Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 893:

 

Mọi người lúc này mới chậm rãi tán đi, nơi đây chỉ còn sót lại Mạc Tuân và Lệ Quân Mặc.

 

Mạc Tuân đi tới bên người Lệ Quân Mặc, trong chất giọng trầm thấp lộ ra vẻ thờ ờ: “Bác Lệ, hình như bác rất hứng thú với Lê Hương nhỉ?”

 

Lệ Quân Mặc nhìn thoáng qua bóng người khuất xa của Lê Hương, sau đó đưa mắt rơi trên khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân, ông gật đầu: “Ừ, là có chút hứng thú.”

 

Lệ Quân Mặc hào phóng thừa nhận chắc chắc là khiêu khích anh, Mạc Tuân nhanh chóng nheo lại cặp mắt thâm thúy kia: “Bác Lệ, Lê Hương là người phụ nữ của cháu!”

 

“Đã nhìn ra.”

 

Lệ Quân Mặc nhìn lướt qua chiếc áo khoác vàng nhạt trong khuỷu tay Mạc Tuân: “Nếu không cháu cũng không mượn một cái áo khoác đỏ mắt chạy tới tuyên bố chủ quyền của mình.”

 

*…”

 

Trong đáy mắt Mạc Tuân nháy mắt cuồn cuộn ra tầng lệ khí rét lạnh, anh từ trong cổ họng bức ra giọng điệu âm u: “Bác Lệ, tốt nhất bác nên cách xa Lê Hương một chút, nếu không… cháu sẽ không khách khí với bác!”

 

Cái gì? Không khách khí với ông? Lệ Quân Mặc như là nghe được truyện cười, ông tiến lên, đưa tay vỗ vỗ vai Mạc Tuân: “Nhóc con, bác có thể chờ cháu hai mươi năm.”

 

Lệ Quân Mặc rời đi.

 

Lệ Quân Mặc rời khỏi diễn đàn học thuật, quản gia tư nhân đi lên trước, cung kính hỏi: “Tiên sinh, chúng ta đi đâu ạ?”

 

Lệ Quân Mặc nói hai chữ: “Thăm tù.”

 

Quản gia tư nhân đã hiểu, Lệ Quân Mặc muốn đi thăm Dạ Huỳnh.

 

Lúc này phía sau có một người vội vã chạy tới: “Bó.”

 

Lệ Quân Mặc dừng bước lại, Lệ Yên Nhiên chạy tới.

 

“Bố, bố đi đâu vậy?” Lệ Yên Nhiên vươn tay khoác lên cánh tay của Lệ Quân Mặc làm nũng: “Bó, con thích anh Tuân, lần này bố nhất định phải giúp con gả cho Mạc Tuân.”

 

Lệ Quân Mặc không có biểu tình gì, chỉ là ôn hòa nói: “Mạc Tuân có thể vì Lê Hương tuyên chiến với bố, vậy cậu ta còn có cái gì không dám làm nữa đâu. Yên Nhiên, dứt ý định này đi?

 

Mạc Tuân chắc chăn sẽ không cưới con.”

 

Sắc mặt Lệ Yên Nhiên trắng nhọt, cô ta thật sự không ngờ bố có thể từ chối cô ta thẳng thừng đến thế.

 

Hiện tại mẹ đang ngồi tù, ông ngoại trúng cổ, Dạ Minh Châu cũng lo sợ án binh bất động, tên điên Dạ Vô Ưu kia cô là không dám qua lại với hắn, hiện tại ngay cả bố cũng không giúp cô trù mưu đặt kế, vật cô ta nên làm cái gì bây giờ? “Bây giò bố muốn thăm mẹ con, con có muốn đi cùng không 2?”

 

Lúc này Lệ Quân Mặc hỏi.

 

Đến từ? Lệ Yên Nhiên nhanh chóng rụt tay về, cô ta hiên ngang nói: “Con không muốn đi, mẹ làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, còn giật dây con cắt cổ tay tự sát, bà ấy đã không phải là mẹ của con nữa rồi, con sẽ không đi thăm bà ấy!”

 

Lệ Quân Mặc liếc Lệ Yên Nhiên.

 

Lệ Yên Nhiên bị cái nhìn này tê cả da đầu: “Bố, con nói sai chỗ nào sao, con thực sự không làm gì cả, đều do ông ngoại công và mẹ xui khiến con.”

 

“Bồ biết rồi.” Lệ Quân Mặc nói xong cũng nhắc chân rời đi, rất nhanh ông cùng quản gia tư nhân đã khuất xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK