Chương 1334:
Lễ nào… Mạc Tuân coi trọng Lida, cũng là bởi vì… bộ móng giống với cô sao?
Lida thật sự rất thích Mạc Tuân: “Mạc tổng, tuy là anh từng dịu dàng nhìn em, từng ôm em, cũng từng đến phòng em ngồi qua, thế nhưng chúng ta cũng không làm gì, dủ cho em yêu thương nhung nhớ anh, thế nhưng anh đều ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Đêm kia bị phóng viên chụp được, anh chỉ là ở trong căn hộ em hút thuốc cả đêm, cái này nói ra, ai sẽ tin chứ, dù sao ba năm nay danh sách người tình của Mạc tổng dài như sớ, tất cả mọi người đều nói anh quá đào hoa, thế nhưng em biết cho tới bây giờ người anh không dính chút cánh hoa vào, anh chẳng những không chạm qua em, cũng không đụng tới bất kỳ người phụ nữ nào.”
Thân thể mềm mại của Lê Hương trực tiếp chấn động, con ngươi trong vắt hung hăng co rút, là… như vậy ư, thật là… như vậy không?
Anh không chạm qua bắt kỳ người phụ nữ nào? l Lida tiếp tục nói: “Mạc tổng, em biết trong lòng anh có một người phụ nữ nhớ mãi không quên, người phụ nữ này sâu đậm giấu trong lòng anh, bất luận kẻ nào đều không thể thay thế được địa vị của cô ấy, ngay cả thời gian cũng không thể, cho nên em nhận thua, em chia tay, sau khi chia tay, em biết anh có thêm nhiều bạn gái mới, thế nhưng em chưa bao giờ biết mơ ước mình là bọn họ, bởi vì em biết bọn họ giống như em, đều không thể đi vào lòng anh, cũng không chiếm được người của anh.”
“Có thể khiến em nổi máu ghen ghen ty chỉ có người phụ nữ anh một mực nhớ mãi không quên, em tưởng em chỉ bại dưới cô ấy, nhưng vừa rồi em thấy được người phụ nữ kia, người phụ nữ kia nông cạn như thế, ngoại trừ gương mặt tuyệt sắc khuynh thành em thực sự không biết cô ta còn có nội hàm gì, Mạc tổng, anh mở mắt nhìn rõ đi! Người phụ nữ kia căn bản không xứng với anh.”
Lê Hương không nghĩ tới cô ở đây nghe được toàn bộ chân tướng, đây chính là toàn bộ chân tướng của ba năm nay sao?
Những người phụ nữ anh lui tới kia đều là giả, thậm chí những người phụ nữ kia trên người hoặc nhiều hoặc ít chỉ là có bóng dáng của cô, ba năm nay cô không có ở đây, anh vẫn dừng lại tại chỗ, ở trong biển người mênh mông tìm kiếm bóng dáng của cô.
Lida nói rất đúng, Lê Hương với Mạc Tuân, là tình yêu mà thời gian cũng không thể chia cách được.
Ba năm nay, anh chưa từng có một giây quên đi cô.
Ba năm nay, anh chưa từng ruồng bỏ cô.
Anh vẫn luôn là… Mạc tiên sinh của cô.
Viền mát Lê Hương đỏ bừng, bên trong dâng lên tầng hơi nước trong suốt, ba năm nay ở Lan Lâu cô cũng là cửu tử nhất sinh, từng gian nan, từng lạc lõng, từng mê man, một bụng chua xót cùng ủy khuất.
Nhưng bây giờ hết thảy tất cả đều được xoa dịu, Lê Hương đột nhiên cảm thấy đáng giá.
Thời gian thám thoát, giấy qua sặc sỡ, anh cùng cô vẫn là dáng vẻ thuở đầu khi gặp nhau, ai cũng không cách nào thay thế được bọn họ.
Đối mặt với lời tỏ tình thâm tình của Lida, Mạc Tuân mặt không chút thay đổi, đổi thành bát kỳ người đàn ông nào đều không thể cự tuyệt Lida tiến công nhiệt liệt như vậy, nhưng Mạc Tuân thờ ơ.
Mạc Tuân mắp máy môi mỏng, sau đó vô tình rút đi ống tay áo trong tay Lida, lúc này anh ngắng đầu, đôi mắt chim ưng đột nhiên nhìn sang hướng cạnh cửa: “Là ai? Đi .
ral” : Mạc Tuân khá cảnh giác, anh đã phát hiện Lê Hương.
Thế nhưng, cạnh cửa không có động tĩnh gì, người kia cũng không có đi ra.
Mạc Tuân nhanh chóng chau mi tâm, anh bước qua, vươn bàn tay to dùng sức kéo lại cánh tay người đứng cạnh cửa.
Một thân thể nhỏ nhắn mềm mại trực tiếp ngã vào trong ngực anh.
Mạc Tuân hạ mắt liền thấy được khuôn mặt nhỏ quen thuộc, gương mặt ấy bây giờ ướt đẫm nước mắt.
Là Lê Hương.