Chương 1666:
Mạc Từ Tước và Anh Lạc đứng chung một chỗ: “Đi đi, thuận buồm xuôi gió.”
Mạc Tuân và Lê Hương mỗi người nắm tay Tiểu Bì Bì, xoay người đi xa.
Mạc Từ Tước nhìn bóng lưng một nhà ba người, trong lòng biết đây là lần vĩnh biệt sau cùng, ông tiến lên một bước, thấp giọng mở miệng nói nói: *A Đình, Lê Hương.”
Nghe được tiếng kêu lớn, Mạc Tuân và Lê Hương ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Từ Tước.
“Bác Mạc, bác còn có lời muốn nói với chúng con sao?” Lê Hương nhìn lại.
Trên gương mặt anh tuần như đao của Mạc Từ Tước tràn đầy mềm mại, ông câu môi: “Lê Hương, bây giờ con còn gọi bố là Bác Mạc?”
Đôi môi Lê Hương cong lên, khéo léo sửa lời: “Bối Mẹt”
Liễu Anh Lạc nở nụ cười.
Mạc Từ Tước hài lòng gật đầu, ông chậm rãi vươn tay, đồng thời cầm tay Mạc Tuân và Lê Hương, sau đó đưa tay bọn họ đặt chung một chỗ, rồi giao tay vào nhau,”A Đình, Lê Hương, về sau… các con phải sống thật tốt, Mạc gia này, giao cho các con.”
Mạc Tuân gật đầu: “Bó, con biết rồi ạ.”
“Được, đi đi.”
Mạc Tuân mang theo Lê Hương và Tiểu Bì Bì lên xe, xe sang nhanh chóng rời đi, Lê Hương xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua về phía sau, rất xa, Mạc Từ Tước còn đứng ở đó, đưa mắt nhìn bóng xe bọn họ.
Ngọn đèn đưa kéo cái bóng của ông rất dài rất dài, tự dưng lộ ra vài phần cô tịch.
Rõ ràng người ông yêu nhất đời này thành đang ở bên người ông, nhưng vì sao khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời ông lại quanh quẩn một loại bi thương?
Thời khắc này Lê Hương cũng không biết, khoảng thời gian ngắn ngủi ấm áp đêm nay vĩnh viễn như ngừng lại trong trí nhớ cô, mỗi khi cô nhớ lại đế vương một đời thương giới Mạc Từ Tước, cô không nhớ nổi đời ông có bao nhiêu rực rỡ loá mắt, cô chỉ duy nhất nhớ đến cả đời ông cô tịch, và… bóng lưng người bố đứng tại chỗ nhìn theo bọn họ rời đi, tình thương của bó thâm trầm sâu nặng nhưng xưa nay chưa từng cất lời áy, mỗi lúc nhớ đến thời khắc này, cô luôn là lệ rơi đầy mặt.
Mạc Tuân Lê Hương và Tiểu Bì Bì rời đi, Liễu Anh Lạc vào phòng bếp, bắt đầu dọn dẹp chén đũa.
Lúc này người làm nữ đã nhìn thấy một thân thẻ đồ sộ cao ngất xuất hiện ở cạnh cửa, Mạc Từ Tước tới.
Người làm nữ thật bất ngờ, bởi vì các cô chưa từng thấy tiên sinh vào phòng bếp, thái tử gia như Mạc Từ Tước làm gì để tay chạm vào nước bao giờ.
Người làm nữ muốn mở miệng, nhưng Mạc Từ Tước giơ’ tay lên, ý bảo cô ấy rời đi.
Người làm nữ nhanh chóng cung kính lui ra ngoài.
Mạc Từ Tước nhấc đôi chân dài, đi tới phía sau Liễu Anh Lạc, dán lên.
Bàn tay cằm đũa của Liễu Anh Lạc dừng lại, bởi vì bà cảm giác được một bộ cơ thể to lớn từ phía sau dính vào.
Bà muốn tránh.
“Chạy đi đâu?” Mạc Từ Tước vươn cánh tay rắn chắc ôm vòng eo bà mềm mại, từ phía sau đưa ôm bà vào trong lòng.
Mặt của Liễu Anh Lạc nhanh chóng đỏ, bà cựa quậy, muốn tránh thoát ông: “Anh đừng như vậy, đây là phòng bếp, có người nhìn thấy.”
“Anh đuổi họ đi hết rồi.” Mạc Từ Tước hôn lên mái tóc bà.