Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 459:

 

Suốt quá trình anh đều kiệt lực chịu đựng cơn đau, trên đường cái đuổi theo xe cô, anh không thể kiên trì được nữa, ngã xuống.

 

Còn dấu ô mai trên giường đó, là Lê Nghiên Nghiên tự làm chính mình bị thương, cô ta vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không tiếc hủy đi màng trinh của mình.

 

“Hàn Đình, đây là xảy ra chuyện gì, sao cháu có thể ra tay với mình ác như vậy, chuyện này liên quan đến tính phúc của cháu, cháu có con cháu sau này, cháu ăn nói thế nào với Lê Hương đây hả?”

 

Mạc Tuân cầm tay lão phu nhân: “Bà nội, cháu xin lỗi, cháu đã… ly hôn với Lê Hương…”

 

Chuyện này không gạt được, Mạc Tuân chọn nói thẳng ngay giờ.

 

Mạc lão phu nhân cứng đờ: “Cái gì?”

 

“Bà nội, cô ấy ở lại bên cạnh cháu thực sự rất khổ cực, cháu không hối hận đã đâm chính mình, ít nhất cháu vẫn sạch sẽ thuộc về một mình cô ấy, chưa bao giờ phản bội, nên cháu cầu xin bà, đừng tìm cô ấy, để cô ấy đi đi thôi.”

 

Mạc lão phu nhân run sợ hồi lâu, nói không nên lời, bà cúi đầu nhìn người đàn ông đang phủ phục trên đùi bà: “Nhưng Lê Hương đi rồi, cháu làm sao bây giờ?”

 

Mạc Tuân căng đôi môi mỏng tái nhợt: “Chỉ là cuộc sống sẽ như trước kia, cháu sớm đã quen rồi.”

 

Giọng anh khàn khàn, yếu ớt, tĩnh mịch, lại tự giễu.

 

Mạc lão phu nhân chảy nước mắt, đau lòng sờ sờ mái tóc ngắn của Mạc Tuân, đàn ông Mạc gia ai nấy đều là kẻ si tình, bất kể là bố anh, hay là anh.

 

Lúc này lão phu nhân thậm chí không biết mình có làm sai không, cuộc cưới thay này quá vội, ngoại trừ khiến lòng anh càng chằng chịt vết sẹo, còn lưu lại anh một thân tổn thương.

 

“Được, bà nội đồng ý với cháu, không đi tìm Lê Hương, Lê Hương là cô gái tốt, các cháu đã đều lựa chọn buông tay, bà nội không còn lời nào để nói, nhưng từ ngày hôm nay trở đi, cháu nhất định phải tích cực phối hợp trị liệu, dù là trị liệu vết thương trên người cháu, hay là bệnh mắt ngủ và bệnh tâm lý kia, chuyện này cháu có đồng ý với bà không?”

 

Lão phu nhân lập tức dường như già đi nhiều tuỏi, dù sao tuổi tác bà đã rất lớn, không ở cùng được cháu trai mấy năm, người cháu này khiến tâm bà không cách nào yên được.

 

Mạc Tuân nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Được ạ.”

 

Diệp Linh nhận được điện thoại nhanh chóng mở cửa nhà trọ, Lê Hương đứng bên ngoài, viền mắt cùng mũi đều đỏ bừng, dáng vẻ thất hồn lạc phách.

 

“Lê Hương, cậu sao vậy, mau vào đi!” Diệp Linh lôi Lê Hương vào: “Lê Hương, tay cậu sao lạnh thé, trên người ngươi cũng lạnh như khối băng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

 

Trước đây Lê Hương có dòng máu trân quý hộ thệ, quanh năm trên người cô đều rất ám áp, Diệp Linh thích nhất ôm cô, đây quả thực là lần đầu tiên cô ấy phát hiện trên người cô hệt như tảng băng.

 

Lê Hương khóc đến sưng đỏ mắt nhìn Diệp Linh, khàn khàn nói: “Linh Linh, bây giờ tớ không có nhà để về, cậu có thể cho tớ ở nhờ vài đêm được không?”

 

“Nói cái gì đó, chỗ của tớ chính là nhà của cậu, cậu muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, nói cho tớ biết chuyện gì xảy ra, muộn thế này lại chạy đến đây, là gây gỗ với Mạc tiên sinh à?”

 

Đôi mắt trong veo của Lê Hương nhanh chóng dâng lên tầng hơi nước trong suốt, nước mắt lại muốn rơi xuống: “Không, tớ và Mạc tiên sinh… ly hôn rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK