Chương 1294:
Tình Nhi đã tìm được tới nơi này.
Nhưng, hiện tại bên người Tình Nhi còn có một người, là bác Thẳm!
Bác Thẩm đang uy hiếp Tình Nhi.
Đôi mắt trong vắt Lê Hương thoáng lạnh lẽo, cô tiến lên, nhếch môi thành nụ cười lành lạnh châm chọc: “Bác Thẩm, a, không phải, tôi hẳn nên gọi bà một tiếng Họa phi!”
Họa phi nhìn Lê Hương, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, bà ta thật sự không ngờ Lê Hương đã đoán ra thân phận của bà ta.
“Ha ha, hay cho một Lan Lâu công chúa, thực sự là chưa từng khiến người ta thất vọng.” Họa phi đưa tay vạch mặt nạ xuống.
Tình Nhi lo lắng nói: “Công chúa điện hạ, người của chúng ta đã chạy tới, thế nhưng tôi vô ý bị Họa phi bắt được, công chúa người đừng lo cho tôi, ngàn vạn lần để Họa phi uy hiếp… a…”
Tình Nhi lời nói vẫn chưa nói hết, liền thống khổ hét thảm một tiếng.
Lê Hương vừa nhìn, trên gương mặt thanh tú của Tình Nhi đã quanh quần khí độc màu đen, rất rõ ràng Tình Nhi trúng độc.
“Họa phi, bà đã làm gì Tình Nhĩ?”
Họa phi cười quỷ dị: “Cũng không làm gì, hạ độc cô ta thôi, loại độc này sẽ không để cô ta lập tức tử vong, nhưng mỗi ngày phải cho cô ta uống thuốc giải, bằng mặt cô ta, da thịt cô ta, máu của cô ta, sẽ từng tấc từng tấc bị ăn mòn, thối rữa, cuối cùng hóa thành một vũng máu.”
Chính là loại độc cực kỳ thâm độc!
Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương lạnh xuống, cô sắc bén nhìn Họa phi: “Nói đi Họa phi, bà muốn làm cái gì?”
“Rất đơn giản, đổi mặt.”
Đổi mặt!
Họa phi phun ra hai chữ.
Hàng mày thanh tú của Lê Hương chau lại, cô không nói gì, mà lặng lặng đợi Họa phi nói tiếp.
Họa phi không thể không bội phục phần khí độ này của Lê Hương, mặc kệ gặp phải tình huống đột phát nào, cô công chúa người đừng lo cho tôi, ngàn vạn lần để Họa phi uy hiếp… a…”
Tình Nhi lời nói vẫn chưa nói hét, liền thống khổ hét thảm một tiếng.
Lê Hương vừa nhìn, trên gương mặt thanh tú của Tình Nhi đã quanh quản khí độc màu đen, rất rõ ràng Tình Nhi trúng độc.
“Họa phi, bà đã làm gì Tình Nhĩ?”
Họa phi cười quỷ dị: “Cũng không làm gì, hạ độc cô ta thôi, loại độc này sẽ không để cô ta lập tức tử vong, nhưng mỗi ngày phải cho cô ta uống thuốc giải, bằng mặt cô ta, da thịt cô ta, máu của cô ta, sẽ từng tấc từng tấc bị ăn mòn, thối rữa, cuối cùng hóa thành một vũng máu.”
Chính là loại độc cực kỳ thâm độc!
Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương lạnh xuống, cô sắc bén nhìn Họa phi: “Nói đi Họa phi, bà muốn làm cái gì?”
“Rất đơn giản, đổi mặt.”
Đổi mặt!
Họa phi phun ra hai chữ.