Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1797:

 

Mạc Tuân chậm rãi kiên định lắc đầu: “Lê Hương, không cần phải sợ, anh sẽ không chết.”

 

Tổ miếu bắt đầu rung rung, mắt thấy Hiên Viên Kiếm rất có thể bị rút ra, tâm phúc lo lắng nhìn về phía Thượng Quan Đằng: “Quận Chúa, chúng ta bây giờ nên làm cái gì bây giò 2”

 

Thượng Quan Đằng cũng có chút bất an, Hiên Viên Kiếm nhất định không thể bị rút ra, gã đặt tất cả tiền đặt cược đều ở trên người… Mạc Tử Tiễn Song, Mạc Tử Tiễn sao lại còn chưa xuất hiện?

 

Lúc này, đột nhiên có một thanh âm ã n truyền tới, như là tiêng lưỡi dao sắc bén xuyên qua máu thịt, khiến da đầu người ta tê rần.

 

Thượng Quan Đằng ngắng đầu nhìn lên, trong nháy mắt đại hỉ.

 

Lê Hương cũng nghe đến nghe tiếng dao đâm vào da thịt rợn người kia, hơn nữa, thanh âm ấy dường như đang ở bên tai cô.

 

Cô nghe tiếng ngắng đầu, chỉ thấy một lưỡi dao sắc bén từ phía sau Mạc Tuân xuyên đến, trực tiếp đâm xuyên qua trái tim Mạc Tuân.

 

Lách tách.

 

Lách tách.

 

Lách tách.

 

Một giọt hai giọt ba giọt… Máu nóng từ trên mũi dao không ngừng nhỏ xuống…

 

Con ngươi Lê Hương đột nhiên co rút, lúc này cả thanh âm thế giới dường như đều biến mắt, cô ngơ ngắn xoay người, thấy được một thân ảnh quen huộc, Mạc Tử Tiễn.

 

Mạc Tử Tiễn tới.

 

Mạc Tử Tiễn vẫn là phong thái trong trẻo nhưng lạnh lùng mà chước hoa ấy, nhưng trên tay anh nắm một thanh kiếm, chính là thanh kiếm đâm xuyên qua trái tim Mạc Tuân.

 

Mạc Tử Tiễn trời sanh là tay cầm dao, một khắc như thê tay câm kiêm của anh vẫn như đẹp mắt cũ.

 

Thế nhưng, đích thân anh, đâm xuyên qua trái tim Mạc Tuân.

 

Lê Hương khiếp sợ nhìn Mạc Tử Tiễn, cô bắt đầu lắc đầu, hồi lâu tìm khắp không về được giọng nói mình: “Tử Tiễn, anh… anh có biết anh đang làm cái gì không?”

 

Lúc này Mạc Tuân buông lỏng Hiên Viên Kiếm ra, thân thể cao ngất “ầm”

 

một tiếng, trực tiếp ngã trên mặt đất.

 

Ngón tay trắng nõn thon dài của Mạc Tử Tiễn dính máu, anh dùng khăn tay ung dung lau khô vết máu, sau đó nhìn Lê Hương, nhẹ giọng cười nói: “Lê Hương, anh muốn khiến hắn biến mắt, hãn biên mật thì tôt rôi.”

 

Lê Hương chưa từng hoài nghi Mạc Tử Tiễn, cho đến giờ phút này, Mạc Tuân đã ngã xuống trước mặt cô.

 

Lê Hương giơ tay lên, dùng sức tát ên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tử Tiễn.

 

Bốp.

 

Tiếng tát tai thanh thúy tay vang lên, Mạc Tử Tiễn bị đánh trật cả mặt.

 

“Quán… Quán: Quán…” Lúc này Mạc Tuân yếu ớt cất tiếng.

 

Lê Hương nhanh chóng ngồi xổm người xuống, lấy tay đè xuống buồng tim Mạc Tuân: “Mạc tiên sinh, anh đừng nói, em giúp anh cầm máu…”

 

Mạc Tuân chậm rãi lăc đâu, anh há hốc miệng, muốn nói chuyện, thế nhưng chỉ hộc ra một ngụm máu lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK