Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 797:

 

“Con!” Liễu Chiêu Đệ cố kiềm chế mới không nỗi điên tại chỗ: “Tử Tiễn, con lên lầu với mẹ!”

 

Bà ta muốn nói chuyện riêng với Mạc Tử Tiến.

 

Mạc Tử Tiễn buông lỏng Lê Hương ra, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đã hẳn lên dấu tay đỏ tươi, có thể tưởng tượng được vừa rồi Liễu Chiêu Đệ thực sự là dùng toàn lực: “Lê Hương, anh lên lầu một chuyến, em không cần nói gì cả, cũng không cần chạy loạn, đợi lát nữa anh đưa em về nhà.”

 

Lê Hương có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng cô chỉ có thể nói: “Em biết rồi, em ở đây chờ anh.”

 

“Ừ.” Mạc Tử Tiễn theo Liễu Chiêu Đệ lên lầu.

 

Hai mẹ con này vừa đi, trong phòng khách chỉ còn sót Lê Hương và Mạc Từ Tước, từ nãy đến giờ Mạc Từ Tước vẫn không nhúng tay vào chuyện này, hiện tại ông dùng ánh mắt chỉ cái ghế sa lon đối diện: “Lê tiểu thư, ngồi đi.”

 

Lê Hương đi tới, ngồi xuống đối diện Mạc Từ Tước.

 

Đôi mắt sáng trong của Lê Hương nhìn Mạc Từ Tước: “Bác Mạc, bác muốn nói gì với tôi?”

 

Mạc Từ Tước không có biểu tình gì, nhìn không ra vui giận: “Lúc ở Hải Thành tôi đã nói, tôi không hy vọng cô vướng mắc giữa anh em nó, vì sớm muộn cũng có một ngày bọn nó sẽ vì cô mà tương tàn, thế nào, tôi nói đúng chứ?”

 

“Bác Mạc, chắc không phải là bác khoe khoang năng lực biết trước của bác đâu nhỉ? Hay là nói Bác Mạc muốn đổi nghề coi bói rồi, bác muốn bát ăn cơm của máy ông thầy bói đấy à?” Lê Hương không tiếp lời, chỉ hỏi ngược lại.

 

Mạc Từ Tước ngược lại lộ ra một chút ý cười: “Bây giờ ý cô là thế nào, hai thằng con trai tôi đều bị cô mê thần hồn điên đảo, cô chọn đứa nào?”

 

“Bác Mạc, hiện tại chuyên dư luận xôn xao, bác không nghĩ cách để tôi làm sao lặng yên không tiếng động biến mắt, mà lại để hai người con trai thiên chỉ kiêu tử của bác cho tôi chọn, tôi thực sự được yêu thương mà run sợ mà, đương nhiên, nhiều hơn là sợ, tôi không rõ rốt cuộc bác muốn làm gì?”

 

Lê Hương nhìn Mạc Từ Tước bí hiểm đối diện, từ khi thân thế của cô là con gái của Lâm Thủy Dao phơi bày ánh sáng, Mạc Từ Tước này càng thêm khó bề phân biệt, cô thực sự không nhìn ra rốt cuộc ông đang tính toán thứ gì.

 

Mạc Từ Tước cong môi: “Không cần sợ, trước khi tôi tìm được Liễu Anh Lạc, cô còn an toàn.”

 

Đúng vậy, ông đã nói ra mục đích của mình, ông nói ông muốn Liễu Anh Lạc.

 

Lê Hương nghệch cái đầu nhỏ: “Bác Mạc có ý là, Liễu Anh Lạc vẫn chưa chết, mà là… bị mẹ tôi mang đi, phải không?”

 

Mạc Từ Tước rất thích người thông minh, anh không khỏi muốn giơ ngón tay cái lên cho Lê Hương rồi, cô gái này có một “thất khiếu linh lung tâm(*)”.

 

(ÿTrong tiểu thuyết Phong thần diễn nghĩa, Tỷ Can có trái tim có bảy lỗ, rất đặc biệt. Vì thế cụm từ này thường dùng để miêu tả người thông minh, sáng suốt, có khả năng thấu hiểu vạn vật trên thế gian.

 

Năm đó cục diện chính là một ván cờ chết, mà cô gái này lại chính là điểm then chốt để giải mã ván cò chết này.

 

Mạc Từ Tước có một loại trực giác, chẳng mấy chốc cô sẽ đầy ra từng lớp sương mù.

 

Thấy Mạc Từ Tước không nói gì, Lê Hương tiếp tục to gan suy đoán nói: “Xem ra tôi nói đúng rồi, mẹ tôi thực sự mang Liễu Anh Lạc đi, mấy năm nay ông vẫn luôn tìm mẹ tôi! Nhưng mẹ tôi đã vô ảnh vô tung biến mắt rồi.”

 

Lần này Mạc Từ Tước gật đầu: “Mẹ cô đã biến mắt ở điểm cuối thế giới rồi.”

 

Trong lòng Lê Hương khẽ động, đây là ý gì? Mạc Từ Tước nhìn cô: “Mẹ cô không phải người nơi này, mẹ cô đến từ một đất nước bí ẩn. Lê tiểu thư, liệu tương lai sẽ có một ngày cô sẽ giống với mẹ cô, biến mắt hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK