Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1694:

 

Đại sảnh Mạc gia, Mạc Tử Tiễn vào thư phòng, Mạc lão phu nhân đã ở bên trong chờ anh.

 

Về thân thế, dù sao phải có người nói, buồn cười là, Mạc Tử Tiễn là người biết đến cuối cùng.

 

Rất lâu sau đó, Mạc lão phu nhân người đầy mệt mỏi bị đẩy ra ngoài, Mạc Tử Tiễn tuần mỹ đứng lặng trước cửa số sát đất, cởi áo khoác đen bên ngoài, bên trong là áo sơ mi trắng quần tây đen, có một khí độ đặc biệt trong trẻo nhưng lạnh lùng phong hoa nỗi bật, khiến người ta không dời mắt nỗi.

 

Anh nhìn phương xa, không biêt suy nghĩ cái gì.

 

“Tử Tiễn.” Lúc này phía sau truyền đến tiếng nói mềm mại.

 

Trong lòng Mạc Tử Tiễn khẽ động, bỗng xoay người, Lê Hương đã đi tới.

 

“Chị dâu, chị tìm em?”

 

Lê Hương gật đầu: “Tử Tiễn, vừa rồi bà nội nói với anh gì vậy?”

 

“Cũng không nói cái gì, chỉ nói một ít về thân thế của em, còn có di vật mấy thứ đó.”

 

Lê Hương nhìn ra được, anh cũng không để bụng những thứ này, bao gồm cả… thân thế của mình.

 

Thân thế đối với anh mà nói, đã là thứ có cũng được không có cũng được.

 

Lê Hương câu môi, sau đó cầm thứ gì trong tay đưa cho anh: “Tử Tiễn, những thứ này là dì Anh Lạc để lại cho anh.”

 

Mạc Tử Tiễn vươn ngón tay trắng nõn thon dài tiếp nhận, anh nhìn thoáng qua, nhanh chóng ngắn ra, bởi vì…những thứ này đều là bản thảo thiết kế của Liễu Anh Lạc mắy năm nay.

 

Liễu Anh Lạc là người sáng lập ra trang sức Fly, là bà tổ của ngành trang sức, những bản thảo này đều không xuất bản nữa, nhưng máy năm nay bà không ngừng thiết ké.

 

Mạc Tử Tiễn ngắng đầu nhìn về phía Lê Hương.

 

Trong đôi mắt trong vắt của Lê Hương lóe ra ý cười toái sáng: “Tử Tiễn, em biết dì Anh Lạc đối với anh rất xa lạ, những thứ này đều là dì Anh Lạc tự tay viết thiết kế, cũng là con đường dì ấy từng trải qua, dì Anh Lạc trọn đời thuần lương, không nỡ yêu và tự do, lại bàng hoàng trong khốn đốn giãy giụa, ở đây có nụ cười, có giọt lệ của dì ấy, hiện tại những thứ này đều giao cho anh.”

 

Mạc Tử Tiễn đã cảm thấy cái dây trong lòng mình đột nhiên bị người chạm đến một cái.

 

Lê Hương lấy ra một quyền, lật ra trang thứ nhát: “Tử Tiễn, năm đó dì Anh Lạc vẫn tưởng mình mang thai một bé gái, nên dì ấy vì con gái mình thiết kế ra rất nhiều thứ.”

 

Mạc Tử Tiễn nhìn quyển bản thảo thiết kế đồ đó, bởi vì…

 

đây là một quyển rất đặc biệt, phía trên có rất nhiều vết nước mắt khô.

 

Lịch cửu di tân”.

 

*Đề cập đến việc sống động hơn, tràn đầy năng lượng hơn và có giá trị hơn sau một thời gian dài. Hoặc có nghĩa là một vật không trở nên cũ hoặc hư hỏng theo thời gian, nhưng lại có nhiều năng lượng hơn, có giá trị hơn và tốt hơn so với cái mới.

 

Mạc Tử Tiễn đưa tay, khép lại quyển bản thảo: “Chị dâu, chị muốn nói gì với em?”

 

Lê Hương phóng khoáng thản nhiên tiến lên đón ánh mắt Mạc Tử Tiễn: “Tử Tiễn, anh trách bọn họ không?”

 

“Trách? Trách ai?”

 

“Bố, mẹ, bà nội… mọi người, anh đều có thể trách bọn họ.”

 

Mạc Tử Tiễn nhìn Lê Hương: “Chị muốn khuyên em không trách bọn họ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK