Chương 461:
Bốn mắt chạm nhau, Lê Hương nhàn nhạt dời đi ánh mắt: “Chúng ta vào thôi.”
Mạc Tuân nhìn cô, khàn khàn gật đầu: “Ừ.”
Hai người đi tới bên trong, ngồi xuống ghế, nhân viên công tác đưa giấy ly dị tới: “Mạc tổng, Mạc phu nhân, hai người suy nghĩ kỹ chưa, nếu như đã suy nghĩ kỹ thì ký tên ở dưới đây, ký xong hai người liền chính thức ly hôn.”
Lê Hương cầm bút lên, ở phía dưới ký xuống tên của mình – Lê Hương.
Mạc Tuân nhìn cô ký tên, sau đó anh cầm bút lên, cũng ký xuống tên của mình.
Hai quyền giấy li hôn rất nhanh đã đưa đến, Lê Hương ra ngoài, ngày hôm nay gió rất to, mấy ngày nay cô gầy đi rất nhiều, lại mặc phong phanh, sắc mặt tái nhợt hệt như gió thổi qua là có thể ngã.
“Đi đâu, tôi đưa cô đi.” Mạc Tuân nhìn cô.
Lê Hương lắc đầu: “Cảm ơn, không cần.”
Hai người im lặng, đã từng là vợ chồng thân mật nhất giờ đã trở nên xa lạ.
“Mạc tổng…” Lúc này Diệp Linh đi tới, kéo Lê Hương ra phía sau mình: “Anh và Lê Hương đã ly hôn, sau này thì sao, Lê Hương xe khẳng định không thiếu, sẽ có rất nhiều chỗ kế bên tài xế chờ cậu ấy tới chọn, cũng không cần anh nhọc tâm, làm đúng quy cách của người tiền nhiệm, hy vọng anh có thể ưu nhã biến mắt, mà không phải như xác chết vùng dậy luôn đem đến cho Lê Hương đau khổ, Lê Hương, ta đi thôi!”
Diệp Linh đưa Lê Hương đi, hai người lên chiếc Ferrari, rất nhanh đã biến mắt.
Mạc Tuân đứng tại chỗ nhìn về hướng chiếc xe thể thao biến mất, anh biết Diệp Linh rất oán giận mình, vừa rồi cô ấy còn mắng chửi anh. Nhưng thời khắc này cũng chỉ có cô bạn thân Diệp Linh ở bên cạnh cô, cô có lẽ sẽ bớt khổ sở hơn, rất nhanh nỗi đau ấy rồi cũng sẽ biến mắt.
Mạc Tuân rên một cái tiếng, vằng trán vả ra mồ hôi lạnh.
“Mạc tổng, chúng ta mau trở về bệnh viện thôi! Miệng vết thương của anh phải tĩnh dưỡng, hơn nữa thương thế kia liên quan đến chuyện trọng đại, lão phu nhân đã mời đoàn đội chuyên nghiệp y học qua đây trị liệu cho anh rồi.” Thư ký Nghiêm Kiên nhanh chóng chạy tới.
Mạc Tuân tổn thương ở chỗ hiểm, lão phu nhân rất lo lắng, bà gọi đoàn đội qua đây trị liệu, ngày hôm nay bác sĩ đều không đồng ý anh ra ngoài, nhưng anh vẫn cứng đầu đến.
“Thương thế của tôi không cần nói cho Lê Hương, tôi không muốn bắt luận kẻ nào ở trước mặt cô ấy nói lung tung một chữ, thư ký Nghiêm, anh hiểu không?”
Đôi mắt dài hẹp thâm trầm sắc bén của Mạc Tuân quét tới.
Nghiêm Kiên nhanh chóng gật đầu: “Vâng chủ tịch.”
“Trở về đi.”
Mạc Tuân vào chiếc Limo sang trọng, lúc này điện thoại trong túi anh vang lên, là Lê Nghiên Nghiên gọi.
Mạc Tuân không có biểu cảm gì, giữa ấn đường anh tuần phủ một tằng sương lạnh như băng, chuyện thứ ba anh đã hoàn thành, về sau Lê Nghiên Nghiên đã không còn bắt kỳ quan hệ gì với anh rồi.
Mạc Tuân động tay, trực tiếp kéo số Lê Nghiên Nghiên vào danh sách đen.
“Mạc tổng, anh có muốn phái người xử lý hai mẹ con Lý Ngọc Lan Lê Nghiên Nghiên này xong không?”
Nghiêm Kiên thấp giọng dò hỏi.
Mạc Tuân quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, lãnh đạm cong lên đôi môi mỏng: “Không cần, tôi tin tưởng Lê Hương chẳng máy chốc sẽ giải quyết hết bọn họ.”