Mục lục
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) - Lê Hương - Mạc Tuân (Dị bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2250:

 

Giơ ngón cái ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, anh mềm mại cười với cô: “Vợ không ngốc, không chút nào ngốc cả, nhưng với anh mà nói, vợ và con so với ăn ngon quan trọng hơn nhiều, cho nên về sau em đừng chạy loạn nữa, đừng rời bỏ anh.”

 

“Dạ!” Diệp Linh dùng sức gật đầu.

 

Cố Dạ Cần tự tay xách cái túi trên mặt đất trong bàn tay, một tay kia năm vai cô: “Vợ, chúng ta về nhà.”

 

Phạm Tư Minh nhìn bóng lưng Cố Dạ Cần, Có Dạ Cần cũng không liếc anh ta một cái, anh ta đã cảm thấy sự miệt thị đến từ chính Cố Dạ Cần, dù cho lúc nào, người đàn ông Cố Dạ Cần này cũng sẽ không hoà giải cùng tình địch của mình.

 

Thế nhưng người đàn ông Cố Dạ Cần này, cố chấp tận xương, anh đuổi đi mọi người, bá đạo câm cô Diệp Linh bên người mình.

 

Bọn họ đi xa, Phạm Tư Minh còn nghe được giọng nói của bọn họ, Diệp Linh hỏi: “Chúng ta đi đâu a?”

 

Cô luôn không ngừng quên chuyện quên người, người mới vừa rồi còn nói phải về nhà, hiện tại đã không biết nên đi nơi nào.

 

Cố Dạ Cẩn kiên trì mười phần, khàn khàn mang theo nhàn nhạt sung sướng cùng thỏa mãn: “Về nhà đó, không phải em đã nói chuẩn bị nấu ăn cho anh sao, anh hiện tại thực sự rất đói bụng.”

 

“Thật không? Vậy về nhà em nấu cho anh ăn.”

 

“Ư, vợ giỏi quá.”…

 

Phạm Tư Minh đứng tại chỗ, nhìn bọn anh rất lâu, anh ta đột nhiên đang suy nghĩ, nếu có một ngày Cố Dạ Cẩn buông tay Diệp Linh, anh sẽ đau đớn đến bao nhiêu.

 

Về đến nhà vẫn là Cố Dạ Cần xuống bếp, ăn cơm xong hai người vùi ở trên giường, hiện tại ngày xuân ánh nắng soi rọi vào, trong phòng ngủ kéo rèm cửa sổ ra, chỉ lưu lại một tầng thật mỏng lụa mỏng, ánh mặt trời rực rỡ từ trong lớp lụa mỏng nhảy nhót đến trên giường lớn, Diệp Linh ghé vào trên người Cố Dạ Cần, đi lấy nhiệt kế.

 

“37 độ, anh hạ sôt rôi nè.” Diệp Linh vui mừng.

 

“Ừ,” Cố Dạ Cần xách chăn đắp lại trên bụng của cô, tựa lưng ra đầu giường, ôm lấy cô thích ý híp mắt: “Anh nói rồi mà, uống thuốc sẽ rất nhanh hạ sốt thôi, anh phải chăm sóc cho em, sẽ không ngã bệnh.”

 

Trải qua đoạn nhạc đệm vừa mới đó, cơn sốt của anh lại tự dựng khỏi, đoán chừng đã bị mình hù chạy.

 

Diệp Linh cong cong môi, tay xoa xoa lên gò má anh anh tuấn, khẽ hôn lên cằm anh.

 

Thấy cô chủ động, Cố Dạ Cẩn xoay người một cái, muốn ngăn cô.

 

“Này!” Diệp Linh nhanh chóng che miệng anh, khanh khách cười hờn dỗi: “Anh đừng làm bậy…”

 

Cố Dạ Cần nhìn cô mặt cong mày cười, trong tròng mắt đen tràn ra mê luyến, anh không làm gì nữa, là bởi vì anh có một vấn đề rất nghiêm túc muốn hỏi cô: “Diệp Linh, em biết anh là ai không?”

 

Diệp Linh chớp hàng lông mi dài, mờ mịt lắc đầu.

 

Ánh mắt Cố Dạ Cần hơi trầm xuống, ngay từ đầu anh phát hiện cô có thể nhớ kỹ rất nhiều người, cho nên anh ôm may mắn, cho là cô cũng sẽ nhớ lại anh, thế nhưng anh phát hiện không được.

 

Ba chữ Cô Dạ Cân này đôi với cô mà nói thực sự quá khó khăn, cô luôn sẽ quên đi tên anh.

 

Trạng thái cô như vậy không biết sẽ kéo dài bao lâu, e rằng cả đời, kỳ thực cả đời thì cả đời, anh không sao cả, thế nhưng chuyện hôm nay đã báo động trước cho anh, anh không cần thận một chút cô sẽ đi ra ngoài, chạy ra ngoài cô không nhớ rõ anh, cô sẽ quên tên anh, dung mạo anh, quên phương thức liên lạc của anh…

 

Như vậy quá nguy hiểm, anh bắt cứ lúc nào cũng có thể sẽ mất đi cô.

 

Cố Dạ Cần xoa khuôn mặt trắng noãn của cô, cúi người mỗ môi cô: “Diệp Linh, anh tên Cố Dạ Cẩn, Cố Dạ Cẩn, em nhớ kỹ chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK